Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh đột nhiên hoàn hồn.
“Không đi.”
“Anh đều đã như vậy rồi, còn không đi bệnh viện?” Cảnh Phạm nóng nảy, giọng nói không khỏi dương cao lên. Tim cũng đã đau như vây rồi: “Anh không đi cũng được, để tôi gọi xe cứu thương cho anh! Điện thoại di động của anh ở đâu? Có phải ở trong phòng hay không?”
Cô nói đến đây, lại muốn lộn trở lại phòng anh đi lấy điện thoại di động.
Nhưng mà, còn chưa kịp xoay người, tay cô đã bị Hoắc Cảnh Thành níu lại.
Dưới không gian mờ tối, hai người bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt cô tràn đầy lo lắng, không che giấu chút nào, chạm thẳng vào trong mắt của anh.
Ánh mắt của anh lúc sáng lúc tối: “Không cần đi bệnh viện. Tôi có thuốc.”
“Uống thuốc thì có thể không sao hả? Thuốc ở đâu, tô đi lấy thuốc cho anh.”
“Ở thư phòng, trong ngăn kéo.”
“Anh đứng ở đây chờ tôi, tôi sẽ lập tức đi ra.”
Cảnh Phạm buông anh ra, đi được một bước, lại lo lắng nhìn về phía anh, rồi mới đi đến thư phòng. Phía sau, Hoắc Cảnh Thành nhắc nhở: “Ở trong đó đó, ở cái ngăn kéo thứ nhất bên trái, lọ thuốc màu trắng.”
“Được.” Cô đẩy cửa đi vào.
Hoắc Cảnh Thành dựa vào tường đứng ở đó, trong đầu, cứ quanh đi quẩn lại dáng vẻ lo lắng của cô.
Là ngụy trang, hay là chân tình của cô lộ ra?
“Tới đây.” Giọng nói của Cảnh Phạm vang lên lần nữa. Còn chưa đưa thuốc cho anh, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232789/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.