Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Từng chữ từng chữ một.
Tựa như lưỡi kiếm.
Trên ghế sa lon, tay của Cảnh Phạm… giật giật.
Rõ ràng là nơi đó đã được bôi thuốc, băng kỹ, nhưng sao lúc này cô lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
So với trước khi băng bó, còn đau đớn hơn nhiều
Hạ Lễ Ngộ không biết rõ tâm tư của anh. Nếu đã chán ghét, thế sao còn mang người về nhà? Anh ta cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều nữa. Anh ta chỉ nhắc nhở: “Thật không biết nên nói với cậu như thế nào mới phải. Đừng để cho Mộ Vãn thương tâm, cô ấy đã đợi cậu rất nhiều năm rồi.”
“Được rồi, đừng kéo đề tài sang người cô ta nữa. Tôi tiễn cậu về.”
Anh đứng dậy.
Hạ Lễ Ngộ không nói gì thêm nữa, anh ta đứng dậy rời đi.
Rất nhanh, toàn bộ biệt thự cũng chỉ còn lại hai người anh và Cảnh Phạm.
Căn phòng lớn như vậy, rất an tĩnh. Mơ hồ, có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của phụ nữ.
Cô nằm ở đó, mi tâm vẫn luôn nhíu chặt lại. Nơi đâu đó, còn nhuộm đầy nỗi buồn và thống khổ.
Đáng lẽ, khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, anh phải cảm thấy sung sướng. Nhưng sao giờ phút này, anh lại cảm thấy không vui chút nào.
Hoắc Cảnh Thành tắm xong, anh không buồn ngủ chút nào, anh cầm văn kiện ngồi xem ở trong phòng.
Cô đang nằm ngủ trên ghế sa lon, hẳn là ở đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232785/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.