Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hít một hơi thật sâu, anh chợt xoay người lại. Gương mặt không có biểu tình bế người đàn bà vô lý này lên.
“Anh làm gì?” Giống con chim sợ cành cong, Cảnh Phạm cảnh giác nhìn anh: “Anh mau thả tôi xuống dưới.”
“Tôi nhẫn nhịn cô có hạn thôi, tốt nhẫn cô đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.: Hoắc Cảnh Thành lạnh lung nhìn cô: “Cô còn dám lộn xộn hiện tại tôi liền nhét cô lên giường ông ta.”
“Anh... hỗn đản.” Cảnh Phạm bị đau mà mắng, giận đỏ cả mắt.
“Sợ sao? Sợ thì câm miệng cho tôi.”
Cô đỏ mắt trừng anh lên án.
Hốc mắt cô hết hoảng sợ nhưng nước mắt cứ trào ra.
Dần dần biến thành chua xót, ủy khuất và khuất nhục...
Hoắc Cảnh Thành bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm, trái tin anh ẩn ẩn đau đớn.
Giống như anh làm chuyện quá đáng vậy.
Nhưng mà người quá đáng chính là cô, dù năm năm trước hay cái tát vừa nãy.
“Không cho phép trừng tôi.”
Hốc mắt, hoảng sợ tan đi, nước gợn lan tràn.
Dần dần tràn ngập ra tới chính là chua xót, ủy khuất, khuất nhục……
Hoắc cảnh thành bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến mạc danh trái tim ẩn ẩn làm đau.
Giống như hắn làm thực quá phận sự dường như.
Chính là, rõ ràng quá phận chính là nàng! Vô luận là 5 năm trước sự, vẫn là vừa mới kia một cái tát.
“Không cho phép trừng tôi!” anh hung dữ cảnh cáo, trong giọng nói có vài phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232783/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.