Họ xuôi thuyền về phía nam, xa hơn miền nam mà nàng từng mơ ước. Nàng biết đó là phía nam vì càng lúc đêm càng dài hơn, cho đến khi đêm bằng ngày. Ngày này qua ngày nọ, họ đi qua những vùng đất tuyệt vời nhưng chẳng ai buồn nói cho nàng nghe đó là đâu.
Nàng biết vài điều về những vùng phía nam; nàng biết nhờ vào những người hầu đi và đến nhà nàng hàng năm, tất cả bọn họ đều đến từ nhiều nơi khác nhau. Vùng đất họ đang đi qua có thể là một hòn đảo lớn của người Celt thuộc Ailen, hoặc những hòn đảo lớn hơn, được đồng sở hữu bởi người Scots, Picts, AngelS, Saxons và người Celt thuộc xứ Wales, người dân của mẹ nàng. Hoặc thậm chí có thể là đất của Franks, dù nàng đã nghĩ vùng đó ở phía bên trái chứ không phải là bên phải như thế này. (chổ này em không hiểu she muốn viết gì)
Nếu đó là những hòn đảo lớn, nàng có lý do để tin rằng họ sẽ tấn công người Đan Mạch, vì người phương Bắc đã từng muốn chinh phục những hòn đảo, và nàng đã từng nghe rằng họ gần như thành công. Và nếu đó là người Đan Mạch, thì trận đấu này mới công bằng làm sao khi mà tấn công những con người nhỏ bé của hòn đảo đó.
Selig biết nhiều hơn thế, nhưng anh không nói với nàng bất cứ thứ gì. Dù vẫn bực mình với nàng, anh cũng cho phép nàng ra khỏi khoang máy bơm. Thậm chí Thorolf, anh của Tyra, cũng chẳng nói gì với nàng. Nàng cho rằng họ nghĩ nếu nàng không biết nơi họ đến, việc họ làm khi họ neo bờ, nàng sẽ không có gì để méc với cha nàng vậy.
Như thể nàng có dũng khí để kể với cha nàng chút gì về chuyện này áh! Ông là một thương gia thành công. Ông sẽ không tha thứ cho việc tấn công ai đó bằng tàu của ông. Từ thời của ông nàng lận, đàn ông của nhà Haardrad không cướp bóc. Nhưng dĩ nhiên những anh chàng trẻ tuổi này đã mơ ước được giàu có với một cuộc tấn công thành công, những người đi cùng với Selig tất cả đều trẻ, và đây là con tàu tốt cho một sự liều lĩnh như thế.
Được xây dựng bằng gỗ xồi, nó có một cột buồm bằng gỗ thông chắc chắn để nâng cánh buồm lớn, hình vuông với những sọc đỏ và trắng. Con tàu lướt nhanh trên nước nhờ 16 mái chèo dài, hẹp làm bằng gỗ vân sam, mũi tàu hình rồng màu vàng và đỏ.
Kristen không tiếc việc đã đến đây vì sự hào hứng của những anh chàng kia đã lan sang nàng rồi. Và dù nàng không được phép rời tàu, thề có Chúa, giờ nàng đã có một câu chuyện để kể cho con cháu mình sau này. Và đỉnh điểm câu chuyện sớm có thôi. Nàng có thể kể về sự thay đổi ở những con người này, và cái cách Selig và Ohthere ngắm nhìn vùng duyên hải này.
Khi họ quanh vào cửa sông, trời đã gần sáng rồi, và tất cả thủy thủ phải làm việc với các mái chèo. Sự hồi hộp của Kristen tăng dần từng phút một, vì những vùng đất này dường như chưa được khai phá đối với nàng, dù dần dần nàng có thể thấy những khu dân cư và những ngôi làng nhỏ.
Máu phiêu lưu trong người nàng bị quyến rũ bởi tất cả những gì nàng nhìn thấy, kẻ thám hiểm trong nàng như nghẹt thở khi cuối cùng họ cũng cập bến và khi Selig đến bên cạnh nàng, vì nàng vẫn hy vọng sẽ được phép đi cùng họ. Nàng thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng cho khả năng đó, nhét bím tóc vào trong áo và đội cái mũ mà Ohthere đã đẩy nàng sáng hôm đó.
Kristen không có tấm khiên nào cả, dù nàng nghĩ không cần nhưng nàng vẫn mang theo cây dao nhẹ mà mẹ nàng đã tặng nàng nhiều năm trước khi bà dạy nàng cách sử dụng nó. Tuy nhiên, nàng sẽ không để lộ với Selig trừ khi anh đồng ý cho nàng theo, vì việc nàng có loại vũ khí hay ho này sẽ khơi ra cả đống câu hỏi cho anh.
Vẻ mặt giận dữ của anh khi nhìn nàng qua lớp áo đàn ông không báo trước điều gì tốt cho việc anh sẽ đổi ý về việc nàng sẽ ở đâu cho đến khi họ trở về. Selig rất đẹp trai, nhưng khi anh nổi điên thì rất đáng sợ, ngoại trừ đối với nàng, người biết anh rất rõ.
“Em biết em là cái của nợ đáng ghét của anh, Selig, nhưng…”
“Không nhiều lời, Kristen.” Anh cắt ngang một cách không kiên nhẫn. “Anh có thể thấy em vẫn sẽ làm điều em muốn chứ không phải những gì anh bảo, nhưng không phải lần này. Em sẽ trốn đàng hoàng trong đống hàng này và ở đây cho đến khi anh quay lại.”
“Nhưng…”
“Làm vậy đi, Kristen!”
“Oh, tốt thôi.” Nàng thở dài, rồi nhếch môi cười với anh, vì nàng không thể chào tạm biệt anh bằng những lời cọc cằn được. “Cầu Chúa ban phước lành cho anh… cho những gì anh sẽ làm. ”
Anh hầu như phì cười, nhưng chỉ nhe răng. “Đó…từ em, con chiên Thiên Chúa?”
“Well, em biết Chúa sẽ trông chừng anh mà không cần lời thỉnh cầu, nhưng em biết anh cũng đón nhận tất cả sự che chở anh có được từ Đức Chúa cha.”
“Vậy thì hãy cầu nguyện cho anh nhé, Kris.”
Mắt anh rất dịu dàng trước khi ôm chặt nàng. Nhưng sau đó thì gật đầu về phía kho hàng và vai Kristen sụp xuống chán nản, đi về phía đó.
Tuy nhiên, nàng không ở đó lâu. Ngay sau khi người thủy thủ cuối cùng rời tàu và tiến đến đất liền, nàng liền lao ra khỏi buồng máy bơm, bắt gặp cái nhếch môi của Bjorn, một trong những người ở lại, và một cái cau mày của một tên bảo vệ khác. Nhưng không ai trong họ quát tháo nàng khi nàng chòm xuống dưới để nhìn đám thủy thủ lên đất liền, phía rừng rậm.
Nàng bước từng bước trong sự thất vọng vì bị kẹt ở đây, nơi mà chả có hoạt động gì sất. Giờ chỉ mới nữa ngày và cái nóng đang dội xuống đầu họ, trời nóng hơn bất cứ nơi nào nàng từng biết ở Na-uy. Không biết những người đàn ông đã đi bao lâu rồi.
“Thor!”
Kristen quay ngoắt lại nhìn người thủy thủ cuối cùng đi vào rừng. Và lúc đó nàng đã nghe những gì gã bên cạnh nàng cũng nghe: tiếng kêu vang của đao kiếm và tiếng la hét của những người trong trận chiến.
“Chắc chắn họ là một lực lượng hùng mạnh nếu họ có thể tấn công, thay vì cụp đuôi bỏ chạy. Xuống dưới đi, Kristen!”
Bjorn hét lên khi anh ta qua mạng tàu. Kristen nghe lời anh ta nhưng chỉ là để nhặt thanh đao của nàng. Khi nàng lôi mình ra khỏi buồng máy bơm, nàng thấy hai anh chàng bị bỏ lại trên tàu giờ đang chạy về phía khu rừng để giúp bạn họ. Nàng chẳng do dự tí nào để tham gia cùng họ, vì như Bjorn đã nói, chỉ một lực lượng hùng mạnh mới có thể tấn công Viking, và nàng viện cớ rằng họ có thể cần nàng giúp, một chút chăng.
Nàng bắt kịp hai người họ khi họ tới bìa rừng và nhào vào đó với tiếng la hét kinh khiếp. Nàng không theo ngay. Xung quanh nàng không có gì ngoài những cái xác. Ồ, lạy Chúa, nàng không nghĩ sự việc sẽ như thế này. Nàng thấy Olaf nằm kiểu kỳ dị…. quá nhiều máu. Selig! Selig đâu rồi?
Nàng bắt mình quay đi khỏi mặt đất chi chít xác chết để nhìn phía trước, nơi trận chiến vẫn đang diễn ra. Nàng chú ý những kẽ tấn công, và không thể tin được những người đàn ông nhỏ bé, dẻo dai đó đã gây ra qua nhiều thiệt hại, vì không có nhiều để mà nhìn…. Và nàng nhận ra, không phải tất cả bọn họ đều nhỏ người. Có một gã thậm chí cao hơn nàng vài inch, và đang đánh nhau với ….Selig! Và Chúa ơi, anh ta không chỉ là một người cầm gươm chống lại anh nàng.
Nàng bắt đầu tiến đến giúp Selig, nhưng bị một người hét lên cản đường nàng. Thay vì đối mặt với một thanh gươm, nàng bị tấn công bởi một cây giáo dài, cái mà nàng nhanh chóng chém làm đôi, và ngay lúc cơ giơ thanh kiếm lên với hắn, hắn chạy mất.
Bị mất phương hướng, nàng quay ngoắt tứ phía để tìm Selig, và thét lên ngay khi nhìn thấy anh, anh đã ngã rồi và cái người cao quắt kia đang thu thanh gươm đầy máu về. Nàng trở nên hoang dại, chạy đến chổ anh, mắt nhìn chằm vào người đàn ông đã tấn công Selig.
Kristen đánh túi bụi vào kẽ đã xuất hiện bên phải nàng, bỏ hắn lại phía sau. Và giờ nàng đang đứng trước kẻ đã giết anh trai mình, tránh được nhát chém đầu tiên của anh ta. Mắt họ gặp nhau trước khi thanh kiếm của nàng xuyên qua da thịt hắn. Nàng chú ý vào đôi mắt xanh của hắn mở to rõ rệt khi nàng rút thanh kiếm ra, nhưng đó là điều cuối cùng nàng thấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]