Chương trước
Chương sau
Ba năm sau ─

Cảnh xuân tươi đẹp, chim hót hoa thơm.

Đoàn Ngọc đang bế 1 oa nhi 3 tháng tuổi, ngồi trong đình hóng mát mà cười đùa.

Đứa bé họ Phàn, tên Kế Nghiệp. Là con trai của Lục Tam Thiểu và Vân Nhi sinh hạ. Vì oa nhi để cho Phàn Chân Tường làm con thừa tự, sau này sẽ kế thừa hương quả của bọn họ, nên hai nhà Phàn và Lục thường hay tới lui thường xuyên.

“Đoàn công tử, gia đang tiếp đãi khách nhân. Lục bà bà muốn nhìn cháu cố 1 chút. Ngài có định bế ra bé ra ngoài ko? Hay là để con bế cho ạh?” Thanh Y vừa hỏi, vừa để trà bánh xuống, chờ Đoàn công tử định đoạt.

“Ca ca có em bé, muội cũng muốn thêu con bướm cho em bé nữa” Phàn Chân Nhi ngây ngô ngồi cạnh bên nói. Nàng ngẩng đầu mỉm cười, vui vẻ vô cùng.

“Bọn họ lại đến làm gì….. Hừ.” Đoàn Ngọc nói thật thối. Dù cậu còn e ngại nhưng thái độ đối với Lục gia so với quá khứ đã mềm mỏng đi nhiều lắm rồi.

Cậu dần chấp nhận người của Lục gia đến dây dưa. Dù gì huyết thống là thứ ràng buộc ko thể nào cắt đứt được. Cuối cùng, thì cũng bế em bé rời khỏi đình hóng mát.

Đứa bé dù mang họ Phàn, nhưng vẫn là huyết thống của hai nhà, nên cách xưng hô cũng ko có gì thay đổi, chính là do cửu cửu và bá bá cùng nhau dưỡng dục mà thôi.

Hồng Tụ cũng đã kết hôn với 1 gia đinh trong phủ, sinh được 1 hài tử. Vì thế quen việc, dần trở thành vú nuôi. Về phần Thanh Y vẫn chưa có tin vui, nên giờ đây nàng ta phụ trách việc hầu hạ cuộc sống hằng ngày của Chân Nhi.

Phàn Chân Nhi ở cạnh Đoàn Ngọc dần dần cũng quen. Nàng học được nghề thêu, nhưng người vẫn khờ khạo như cũ. Tuy có phần ngốc ngếch nhưng lại rất ngoan ngoãn nghe lời.

“Bà bà muốn nhìn em bé. Ca ca giận, em bé sẽ khóc đó.” Nàng thấy ca ca rất hung dữ.

Áo xanh che mặt cười trộm, thấy trên mặt Đoàn công tử giờ đây lúc trắng lúc xanh.

“Muội….” Cậu khẽ cắn môi, có hơi ít kỹ nghĩ: Đứa bé họ Phàn, chính là con của cậu và nam nhân. Bà già họ Lục kia còn cố ko hiểu làm gì?

Muốn gặp đứa bé chứ gì. Nhà cách đến vài con đường lận ah, cứ để bà già đó cách vài ngày là thở dốc chống gậy mà đến thăm, ha hả….

Sự khó chịu dần dần bị tâm tư độc ác thay thế, Đoàn Ngọc càng nghĩ càng vui. Cảm thấy như đã trả thù được chút ít rồi.

“Hừ hừ, ta bế em bé đi nhìn lão bà kia 1 cái. Nó được ta nuôi cũng mập mạp trắng trẻo lắm chứ. Ngươi xem, nó cười đùa khỏe mạnh chưa kìa.” Cậu dương dương tự đắc, mình chăm sóc em bé cũng ko thua gì nữ nhân ah.

“Thanh Y, ngươi ở đây cùng Chân Nhi, chút nữa ta sẽ trở lại sau.”

“Áh. Đoàn công tử, ngài đi thong thả.”

Nàng nhìn Đoàn công tử khập khiễng rời khỏi đình. Người tuy đi đứng bất tiện, nhưng thật cẩn thận bế em bé. Đầy che chỡ yêu thương.

Tự nhiên sinh ra sự thương cảm, Đoàn công tử chăm sóc đứa bé này cẩn thận còn hơn cả gia nữa ah. Đó bởi vì ngài ấy đã trải qua tuổi thơ đầy bi thảm….

***

Phàn Chân Tường đứng ở lối mòn, hết đợi lại chờ. Rốt cuộc là chừng nào thiên hạ mới chịu xuất hiện.

Từ khi Vân nhi mang thai đứa thứ hai. Hắn luôn hy vọng đứa bé trong bụng kia là nam hài. Mỗi khi Lục Tam Thiểu dẫn Vân nhi về thăm nhà, thiên hạ cũng dần cải thiện thái độ đối với Lục gia. Cậu ko còn mang thâm thù đại hận như trước mà nguyện ý bước ra ngoài phòng, ko còn tránh né người họ Lục nữa.

Hắn biết cậu cần thời gian để thử chấp nhận “Huynh đệ”, “đại nương”, “bà bà”. Giờ đồng ý gọi 1 tiếng “Tam Thiểu” là tốt lắm rồi.

Cậu đối với Vân nhi luôn ân cần hỏi han. Còn đối với người anh em cùng cha khác mẹ kia thì chẳng thèm mở miệng giữ lại mời dùng 1 bữa cơm nữa ah.

Mãi đến khi đứa bé ra đời, lúc đầy tháng thì mang về Phàn phủ. Thiên hạ vui mừng vì trong nhà có thêm em bé. Ko hề phiền hà vì nó khác nháo, cậu cứ kiên nhẫn vỗ về, còn theo Hồng Tụ học cách chăm sóc em bé mới sinh nữa.

Vì hai nhà đã thương lượng trước nên cách xưng hô vẫn ko hề thay đổi. Dù là con thừa tự của Phàn gia, thì bé trai này vẫn gọi cha, mẹ, bà nội, bà cố, cậu và bác như bình thường thôi.

Hắn vui vì hai nhà đã trở nên thân thiện. Mà thiên hạ cũng đã tự nhiên hơn khi chạm mặt “Thân nhân”. Hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi cậu vì đứa bé này mà thay đổi, từ bỏ đi oán hận đang chôn sâu trong lòng, nhận lại mối thân tình này.

Phàn Chân Tường bước lên trước, mỉm cười thật ấm áp. “Bà thông gia và lão thông gia đang lo lắng ngươi sẽ từ chối ko bế thằng bé ra đây đó.”

Đoàn Ngọc nghiêng đầu liếc hắn 1 cái, hừ lạnh: “Ta đâu có ngăn bọn họ đến nhìn cháu chắc ah. Ngươi cũng nên biết rõ là ta luôn chăm sóc cho đứa bé thật tốt. Nó ở đây ko lạnh cũng chẳng đói bữa nào, bảo họ ít đến chút đi.”

Trương cái mặt thối ra, Đoàn Ngọc cố gắng hạ thấp âm lượng, tránh cho đứa bé trong lòng mình hoảng sợ.

“Ah…” Phàn Chân Tường chẳng nói gì cả. Hắn biết cậu chỉ mạnh miệng mà thôi.

Đưa tay vén lên vài sợi tóc đang rủ xuống trán cho câu. Vết sẹo nơi má trái kia nhờ trường kỳ đắp thuốc nên giờ chỉ còn hơi nhàn nhạt. Dung mạo của cậu cũng vì thế mà rạng rỡ lên ko ít.

“Ta thương ngươi.” Hai người ở chung, hắn thường xuyên nói những lời này cho cậu nghe.

Đoàn Ngọc hơi ngượng ngùng cúi đầu “Ngươi thật dong dài, nói nhiều như thế làm gì….” Nhưng, cậu nghe hoài cũng ko chán. Nam nhi thành thật này chỉ cần nói 1 câu đã khiến cậu tìm về sự tự tin của ngày xưa ngay.

Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây, vàng rực rỡ. Gió nhẹ lay động, cành lá rào rạc đong đưa. Giữa trưa, nơi đường ra đình hóng mát vốn rất ít người qua lại, chỉ có hương hoa thoang thoảng trong không khí.

Phàn Chân Tường cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu. Hắn vẫn yêu thương cậu như trước, cả đời này ko thể nào dứt ra được.

“Đừng để người khác thấy.” Đoàn Ngọc bực mình lẩm bẩm. Hai tay cậu còn bận bế em bé, ko tiện để đẩy nam nhân ra xa 1 chút.

Môi hắn đặt vào mặt cậu. Mắt Đoàn Ngọc liền mở to hết cỡ ──

Kinh ngạc định mở miệng thì môi đã bị nam nhân giam giữ. Lưỡi tham lam hưởng thụ 1 chút rồi rời ra.

“Chẳng ai thấy cả” Phàn Chân Tường gian xảo.

Mặt thoáng chốc đỏ lên, lời bị nghẹn ngay cổ.

“Ngươi…” Nam nhân chết tiệt… Mấy chữ kia thật ko dám mắng vì sợ làm đứa bé đang nắm lấy vạt áo trước ngực mình mà ngủ say.

“Àh,” Phàn Chân Tường từ từ hưởng thụ lạc thú khi nhìn cậu nghẹn lời thế kia. Thiên hạ ko thể nổi giận được thật thú vị: “Chúng ta có hài tử cạnh bên, ko phải là tốt lắm sao?”

“Đúng vậy, tốt lắm….” Đoàn Ngọc chẳng thèm tốn hơi nói chuyện làm gì. Cậu nhướng cao mày trừng hắn 1 cái. “Hừ!” Cậu vẫn nên chạy lấy người, tránh cho bị nam nhân cợt nhã sỗ sàng.

Phàn Chân Tường liền chầm chậm đuổi theo, lát sau đã theo kịp bước chân của cậu.

Hắn cười thật dịu dàng, bước chậm lại để thật ăn khớp với tốc độ của cậu. Ngày ngày, hai người đều trải qua cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào bên nhau. Về phần thông gia, mỗi khi họ đến, hắn đều có thể cảm nhận được sự thay đổi từng chút 1 trong con người của cậu….

– Toàn văn hoàn–
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.