Hai người sau 1 lúc lâu lưu luyến thì Đoàn Ngọc bắt đầu mệt mõi mà tựa sát vào người nam nhân. Cậu dán tai vào nơi trái tim đang đập rộn ràng, rồi từ từ đợi nó trở nên trầm ổn. Chẳng bao lâu sau, thì mi mắt cũng trĩu nặng, cả người mềm nhũng trượt dài xuống. Trong mơ màng còn cảm thấy loáng thoáng hình như hắn đang bước xuống giường, mặc áo vào, ko nói lời nào mà bước ra khỏi phòng.
Phàn Chân Tường khi trở lại phòng thì bê theo 1 chậu nước ấm. Là muốn lau rửa cho cậu.
Hắn cũng đã dặn dò bọn nha hoàn phải đem bữa đến tận phòng. Tên kia vừa khỏi bệnh được chút ít thì lại cáu kỉnh ngay. Cũng cần phải ăn no một chút mới có sức mà nổi giận chứ.
Chiếc khăn trong tay nam nhân cứ lau qua lau lại trên thân làm cho tim của Đoàn Ngọc tưởng chừng có thể nhảy ra ngoài được. Mặt cậu đỏ gay khi nhìn đến mấy dấu vết kia, nhưng hắn lại như nữa cười nữa ko với đôi mắt trong suốt như khí trời.
“Ngươi cười cái gì!” Cậu thẹn quá hóa giận mà hỏi.
Phàn Chân Tường hỏi lại: “Ngươi xấu hổ cái gì, hay còn muốn ta trương mặt thối ra với ngươi?” Ah, trí tưởng tượng của người này thật phong phú nha. “Toàn thân ngươi đều lỗ chỗ bầm tím. Ta sao có thể….Là khống chế mình, khống chế mình đó, biết chưa?!”
“Hơ!” Là vậy ah….
Phàn Chân Tường hôn lên gương mặt đang ngây ra của cậu. Nhấn mạnh thêm lần nữa: “Đừng bao giờ quên, ta chỉ có mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-tinh-luyen/2145438/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.