Dực Kì Thiên biểu hiện kinh ngạc, lại mang chút áp lực nói. " Sư tôn, người thật sự coi trọng đệ đến vậy sao? " 
Âm Vũ vội trấn an hắn, vẻ mặt ôn nhu có phần hâm mộ. " Sư tôn quả thật rất coi trọng đệ. Cho nên đệ không được để sư tôn thất vọng, có biết chưa? " 
Dực Kì Thiên rơm rớm nước mắt gật đầu kiên định. " Đệ nhớ kĩ. Đệ sẽ không khiến sư tôn thất vọng. " 
Năm sư huynh đệ tỷ muội lại hàn huyên vài câu. Sau đó Thượng Quan Phi Dương dẫn Dực Kì Thiên đến phòng ở mới. 
Vừa vào phòng, vẻ mặt hài đồng non nớt từ ngây thơ trở nên sắc bén vô cùng. Đáy mắt lóe lên tia hàn quang không rõ ý. 
Coi trọng! 
Ha ha... Nực cười. Y chỉ xem hắn là vật thay mạng cho người y yêu mà thôi. 
Còn hắn ở trong lòng y lại chẳng đáng một đồng có thể từ bỏ bất cứ lúc nào. 
Trước cho hắn sự ôn nhu và quan tâm vô bờ bến. Sau lại đẩy hắn xuống đáy cốc của sự hận thù. 
Như vậy mà đáng làm sư sao? 
Dối trá, ti bỉ, dơ bẩn. 
Nhìn lại Tử Linh Kiếm trong tay. Nhắm lại đôi mắt điều chỉnh cảm xúc, tay nắm chặt Tử Linh Kiếm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay nhỏ bé gầy yếu. 
Thanh kiếm này đã được thi triển chú Trọng Khinh Thuật, xóa bỏ trọng lượng nặng của thanh kiếm để hắn có thể cầm dễ dàng hơn. 
Nhìn thấy Tử Linh Kiếm, hắn chỉ cảm thấy đau đớn khó thở. 
Nếu không phải bị y nói rõ thân phận mang huyết mạch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-vi-dien-chi-chu/189343/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.