Phải biết trong tu chân giới, tu sĩ song linh căn muốn đạt đến Tích Cốc Kì ít nhất cần ba mươi đến bốn mươi năm. Ấy vậy mà Ngạn Lục Lạc Minh lại có thể chỉ trong vòng hai mươi năm đạt tu vi Tích Cốc Kỳ quả là hiếm thấy.
Thông qua đó cũng có thể thấy rõ khả năng dạy người trồng người của Hoạ Khiết Vũ cao đến đâu. Không hổ danh sư xuất cao đồ. Có một vị sư tôn giỏi thì đệ tử cũng không thể kém được.
Hoạ Khiết Vũ gật đầu ra hiệu bản thân đã nghe thấy sau đó cùng ba vị đệ tử khác ngự kiếm hướng đỉnh núi bay đi.
Chỉ còn Dực Kì Thiên cùng Âm Vũ ở lại. Hai người rất nhanh một lần nữa làm quen với nhau.
Thật ra nhân vật chính của chúng ta không thân thiện đến nổi gặp ai cũng cười nói làm quen. Từ đầu đến cuối chỉ có vị Âm Vũ sư tỷ này là cố gắng lôi kéo làm quen.
Hết cách rồi, ai kêu vị sư đệ này quá trầm mặc không thích nói chuyện chi. Chỉ là hài tử mới năm tuổi mà đã như vậy, sau này lớn lên không lẻ muốn học sư tôn làm bộ mặt lạnh lùng cự người ngàn dặm sao. A phi... Sư tôn của nàng chỉ là lạnh nhạt vô tâm không để ý mọi chuyện chứ không phải lạnh lùng.
Âm Vũ tỏ vẻ dù lí do gì cũng phải khiến vị sư đệ này trở nên nhiều chuyện. A phi... không phải, sai rồi. Là hoạt bát đáng yêu mới đúng. Nàng làm sao có thể nhẫn tâm để một mầm non xanh tươi như vậy cả ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-vi-dien-chi-chu/189340/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.