Chương trước
Chương sau
Có linh căn chưa chắc đã phi thăng thành tiên được vẫn cần xem tư chất thế nào, thiên phú ra sao, còn có hệ linh căn nữa. Nếu chẳng may chỉ đạt ngũ hệ linh căn thì cả đời cũng chưa chắc đã có thể tiến vào Trúc Cơ, sống không quá một trăm hai mươi tuổi đã chết. Thế mới nói, con đường tu chân không phải dễ dàng.
Mơ mơ màng màng suy nghĩ về thông tin Dực Gia, Hoạ Khiết Vũ rất nhanh đã đến khu rừng sau Dực Phủ. Từ xa đã thấy một nam hài tử chừng năm tuổi đang chân ngắn chân dài chạy trốn khỏi đám người phía sau. Nhìn cảnh này Hoạ Khiết Vũ chỉ có thể thầm phỉ nhổ bản thân. Này thì cho ngươi phóng đại bản lĩnh của nhân vật chính, giờ hay rồi, lấy đá đập chân mình để giờ phải gòng lưng làm việc.
Thực ra không mấy ngạc nhiên khi hệ thống phát nhiệm vụ như vậy, ngươi nghĩ một đứa trẻ năm tuổi không có sự trợ giúp mạnh mẽ thì có thể không chút sức mẻ lại còn nhiều lần may mắn thoát hiểm đến Phục Lâm Tông bái sư sao? Nếu có thì đó là điều vô lý hết sức. Chưa nói đâu xa, ngay trước mắt đây thôi cũng đủ hiểu. Một nam hài tử mới năm tuổi mà có thể trốn thoát sự truy đuổi của một đám gia đinh to khoẻ cũng khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc: làm thế nào mà một nam hài tử mới năm tuổi có thể làm được vậy? Đám gia đinh kia là một đám ngu ngốc sao? Có một nam hài tử thôi mà cũng không bắt được thì còn làm ăn được gì nữa. Cho nên hiển nhiên chuyện này được phán định là chuyện không thể hoàn thành.
Theo trong cốt truyện thì đoạn này sẽ có Huyền Nguyệt Ma Quân trợ giúp Dực Kì Thiên chạy trốn, chủ là không biết lí do gì mà Huyền Nguyệt Ma Quân bị lạc dòng ở chỗ người khác mà không phải chỗ Dực Kì Thiên. Thật quái lạ.
Hoạ Khiết Vũ ngán ngẩm nhìn cảnh một đám gia đinh cao to mạnh khoẻ truy đuổi một nam hài tử mới năm tuổi​. Đáy lòng cảm thấy ưu thương không thôi. Mắt thấy nam hài tử sắp bị một trung niên nam nhân bắt thì y khẽ phất tay tạo một cơn gió lạ xô ngã hết đám gia đinh kia ra.
Nam hài tử kia mắt thấy bản thân sắp bị bắt thì cuống quýt không thôi. Tưởng đâu chết chắc ai ngờ lại có một cơn gió lạ thổi tới làm đám gia đinh kia bay xa mà trợn tròn mắt kinh ngạc không thôi. Nhưng chỉ chốc lát lại mặc kệ tất cả tiếp tục chạy về phía trước.
Dực Kì Thiên không biết chuyện gì mới xảy​ ra vừa nãy, có lẽ hắn được người nào đó giúp đỡ, có lẽ chỉ là may mắn hoặc trùng hợp. Mà cho dù là khả năng nào đi nữa thì hắn cũng phải nắm bắt cơ hội bỏ trốn. Nếu không trốn thoát, một khi bị bắt lại sẽ chết không toàn thây.
Đám gia đinh kia nhìn thấy sắp bắt được người lại bị cơn gió lạ hất tung bay ra ngoài thì đáy lòng tuy sợ hãi không thôi, nhưng nghĩ đến việc bản thân nếu không hoàn thành nhiệm vụ, một khi trở lại chắc chắn sẽ chết rất thảm liền không màng tất cả đứng dậy đuổi theo. Thầm nghĩ kì lạ tại sao một hài tử mới năm tuổi có thể chạy trốn khỏi đám người bọn họ đến giờ vẫn không bị bắt. Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, nhân lúc bây giờ tiểu tạp chủng này còn nhỏ nhất định phải giết chết, nếu để lâu ắt sẽ sinh ra đại sự.
Dực Kì Thiên bất chấp tất cả chạy thục mạng tiến về phía trước. Dưới chân bước hụt một cái ngã nhào té trên mặt đất, đáy mắt loé tia sáng lạnh, hắn ngoái đầu nhìn lại thấy đám gia đinh kia sắp đuổi đến nơi. Mặc cho vết trầy trên người do vừa nãy ngã tạo thành mà cố chống tay đứng dậy, bước chân khập khễnh chạy về phía dưới. Hiển nhiên vì lần té kia mà chân bị thương, tốc độ chạy trốn giảm hẳn.
STORY CONTINUES BELOW
YOU'LL ALSO LIKE
[Đam mỹ] Kế hoạch cứu thế giới của vật hi sinh. by tieubeo1608
[Đam mỹ] Kế hoạch cứu thế giới của vật hi si...
By tieubeo1608
309 43
Tác giả: Tiểu Béo
Thể loại: đam mỹ, 1v1, sư đồ luyến, niên hạ công, hệ thống, trước đồ đệ ngây thơ giả nai sau hắc hóa âm hiểm ma vương công x tươi như hoa hay cười lười biếng sư tôn thụ, tu chân, tiểu ngược, hài, ngọt, HE.
Cp: Nghị Hưng Thần x Lưu Vân Tường
Ps: mị viết truyện tu chân lần đầu, nên là sai sót ko hợp logic gì gì đó mong bỏ qua. Với lại cái này chém bừa, không có theo trật tự gì hết. Chủ yếu viết thỏa mãn chính mình thôi.
Văn án:
Lưu Vân Tường tức lắm! Vì cớ gì chứ! Vì cớ gì!!!
Đọc tiểu thuyết tiên hiệp cũng không yên à?
Bắt buộc phải đập ngón chân út vô tội vào cạnh bàn à?! Bắt buộc sau khi đau thấu mây xanh tưởng chừng rụng luôn ngón chân thì phải chết à?! Bắt buộc sau khi chết nhảm shit như thế thì phải xuyên à?! Bắt buộc phải xuyên vào cuốn tiểu thuyết đang đọc đầy máu chó kia à?!!
Có còn nhân tính không??? Logic đâu mất rồi??? Aaaaa tao muốn hủy thế giới!!!
Hệ thống: "Hình như mày đang nói nhầm lời nhân vật chính rồi kìa."
Lưu Vân Tường: "Mày immmm!"
Mà y còn lại là vật hi sinh. Hức hức. Vì tâm niệm, phải cứu vớt thế giới, phải nỗ lực ôm đùi nhân vật chính!! Nhưng nào ngờ....
"Ư, tên nghịch đồ, tránh xa vi sư ra, ngươi dám lại đây ta đánh chết!"
"Sư tôn, đêm khuya rồi, để đệ tử bồi ngài đi ngủ. "
(ĐM/Xuyên Nhanh) Hệ thống khoái xuyên của sư tôn nhà ta by Thienlang5
(ĐM/Xuyên Nhanh) Hệ thống khoái xuyên của sư...
By Thienlang5
23.5K 2.1K
Ta có lòng tốt nhắc nhở các nàng, đây không phải sư đồ luyến nha
TRUYỆN TỰ VIẾT.
Văn án:
"Sư tôn..."
"Im miệng!"
Diệp Hạ ủy khuất chỉ vào miếng keo da chó đang bám lên người mình: "Ta không quen hắn, cũng không biết hắn."
Nam nhân thần bí: "Sao em lại không biết ta? Ta là thiên đạo, em là vợ yêu của thiên đạo! Nghe rõ chưa?"
=_= Bổn tiên không quen ngươi.
Diệp Hạ tỏ vẻ thế giới thực sự cmn máu tró! Khi không sư tôn y lại ném cho y cái gì mà hệ thống xuyên nhanh rồi bắt y ném vào mấy cái thế giới đó!
Vậy cũng thôi đi nhưng sao lại lòi ra một tên sắc lang thế này?! Y đã làm gì nên tội? Cứu!
Thể loại: nhất công nhất thụ, lưu manh thiên đạo công x tiên sư mỹ thụ, xuyên nhanh, hệ thống, ....
Thế giới 1: Thú nhân
Thế giới 2:...
[ Đam Mỹ] Xuyên Thành Mỹ Nam Cao Lãnh by su-banana
[ Đam Mỹ] Xuyên Thành Mỹ Nam Cao Lãnh
By su-banana
16.8K 1.7K
Thể loại : đam mỹ, cổ trang, xuyên nhanh, hệ thống, sủng, Điềm đạm cao quý hắc hoá công × bề ngoài mặt than lạnh lùng thật chất phun tào đơn thuần tăng động thụ, HE.
# ngẫu nhiên có hệ thống xuất hiện
# tác giả không có năng lực xây dựng cốt truyện thần thánh. Thỉnh độc giả đừng ném đá
# đây không phải thể loại khoái xuyên
[Đam Mỹ] Cách Để Bắt Phản Diện Tốt Nhất by RNa128
[Đam Mỹ] Cách Để Bắt Phản Diện Tốt Nhất
By RNa128
891 156
Thể loại: Xuyên thư, cường công cường thụ, hỗ sủng, 1x1, HE
Tác giả: Gián nhi ( Rú na)
Tình trạng: lăn lê bò lết....
Văn án:
Lưu Tần là một người không bình thường, cậu vô tình đọc tiểu thuyết, vô tình gặp nhân vật ấy rồi vô tình đem lòng yêu. Yêu đến mức khi hắn chết, cậu cũng đau lòng không muốn sống nữa.
Thế là cậu xuyên.
Hệ thống: Mau làm nhiệm vụ nào!
Lưu Tần: Nhiệm vụ gì?
Hệ thống: Đương nhiên là giúp đỡ nam chính, xoát hảo cảm với nam chính
Lưu Tần: Biến đi
Hệ thống: Nếu không làm thì kí chủ sẽ bị phạt đó.
Lưu Tần: Phạt gì?
Hệ thống: Sẽ không về được thế giới cũ.
Lưu Tần: Ồ, phạt đi ^-^
Hệ Thống: ....
QAQ kịch bản này sai rồi!!!
____
Lời tác giả: đây là hố đầu tay của mị, viết non tay cũng đừng gạch đá mị QAQ
Truyện phi logic, đừng tìm logic ở truyện.
Ngày mở hố: 11/1/2019
[Đam mỹ] Sư tôn bán đồ đệ - Skamly3 by trannghi2019
[Đam mỹ] Sư tôn bán đồ đệ - Skamly3
By trannghi2019
56 12
Thể loại: Đam mỹ, sư đồ luyến, đoản văn
Tác giả: Trần Nghi
Kết thúc: HE
[Đam] Sư Đồ by ThanhLam9397
[Đam] Sư Đồ
By ThanhLam9397
1K 121
Hoành Phong là 1 trong những thần tiên có thời gian tu luyện lâu nhất trong Giới tiên. Về sau y thu nhận đồ đệ để hỗ trợ việc bắt Hắc ma đạo...
Tình sư đồ gắn bó bền chặt lâu ngày rồi cũng có lúc. . . . .
Thể loại : Đam mỹ
Thời đại : Trung Quốc cổ trang
Nguồn ảnh : Pinteres Mĩ nam cổ trang
(Cre: ThanhLam9397)
Hoạ Khiết Vũ khẽ nhíu mày nhìn cảnh tượng này. Đau đầu không thôi, hiện tại phải làm sao để giải quyết chuyện này đây. Không lẻ phải hiện thân cứu người, chuyện này nói thế nào cũng không ổn. Nếu lỡ để nhân vật chính thấy y thì sẽ xảy ra chuyện, nhưng nếu không cứu thì nhân vật chính chắc chắn sẽ chết. Đến lúc đó là hết phim luôn, khỏi ý kiến ý cò gì nữa, một khi nhân vật chết thì y cũng sẽ theo đó gánh hậu quả nhiệm vụ thất bại. Đây mới gọi là xong đời, mọi thứ đều kết thúc.
Y nheo mắt nhìn đám gia đinh đang dần tiến lại gần Dực Kì Thiên, thầm suy tính trong lòng các cách giải quyết. Bỗng trong đầu loé lên tia suy nghĩ, thầm hận bản thân quá ngốc mà lấy bàn tay chụp lên đầu. Y thật là ngốc mà, chuyện này có gì phải suy tính, cứ cứu người nhưng không ra mặt là được, có vậy mà cũng suy nghĩ lung tung. Chỉ cần y không ra mặt sẽ không ai biết là do y làm, cho dù có nghi ngờ cũng không vấn đề gì.
Sau khi có chủ kiến liền vận dụng linh lực tạo một cơn gió lớn hất đám gia đinh ra phía sau, đồng thời cuốn Dực Kì Thiên ném ra đằng trước một khoảng cách xa giúp hắn một đoạn đường chạy trốn. Bản thân thì nhanh chóng giải quyết đám gia đinh kia.
Dực Kì Thiên thầm giật mình với tiến triển hiện tại, hắn bị một cơn gió lạ cuốn về phía trước. Đến khi cả người đáp đất vẫn không thể hiểu hết được những chuyện đang diễn ra. Hắn có thể dám chắc là có người đang ở gần giúp đỡ hắn. Nhưng đó là ai? Mục đích là gì? Hắn hoàn toàn không thể nghĩ ra được.
Nhưng dù trong lòng có bao nhiêu thắc mắc, hắn vẫn hiểu rõ bản thân cần thiết làm gì. Dù người đang ở trong bóng tối muốn làm gì đi nữa, hắn cũng tin chắc bản thân sẽ không xảy ra chuyện gì, không những thế còn hoá nguy thành an, thế giới này luôn đứng về phía hắn, cho nên hắn không hề lo lắng bất kì điều gì.
Dực Kì Thiên chậm rãi đứng dậy, bước chân khập khiễng tiến về phía trước. Thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại, sau khi chắc chắn không ai đuổi theo liền nhanh chân quen nẻo quen đường đến trước cửa một sơn động nhỏ.
Sơn động là do thiên nhiên tạo thành, bên trong khá hẹp chỉ đủ không gian cho ba người lớn ngồi bên trong. Bề ngoài sơn động được ngụy trang bởi vô số dây leo lá xanh mơn mởn. Dực Kì Thiên vén dây leo chui vào trong, sau khi vào trong vội thả dây leo để lại vị trí cũ. Trong sơn động chật hẹp khá tối, nhưng nhờ có các khe hở từ đống dây leo mà lọt được tia sáng vào trong, xem như miễn cưỡng nhìn rõ cảnh vật bên trong.
Dực Kì Thiên không mấy lo lắng đám gia đinh đó sẽ đuổi kịp, dù sao có người thần bí giúp đỡ, tin chắc đám người kia đã bị xử lí rồi.
Dực Kì Thiên đoán không sai, đám gia đinh kia đã bị Hoạ Khiết Vũ xử lí gọn gàng. Tất nhiên là y chỉ đánh ngất đám người này chứ tuyệt không lấy mạng chúng. Y tự nhân bản thân là công dân thiện lương, nếu không vạn bất đắc dĩ sẽ tuyệt đối không hại tánh mạng người khác. Vả lại đám người này không oán không thù với y, y việc gì phải giết họ cho bẩn tay.
Sau khi giải quyết đám gia đinh nọ y liền theo bản đồ hệ thống cung cấp đến chỗ Dực Kì Thiên. Từ một nơi gần đó quan sát sơn động, Hoạ Khiết Vũ bỗng thấy buồn bực khi bản thân phải đứng bên ngoài canh chừng cho người khác. Cho dù đó là đứa con tinh thần của y, y cũng như cũ cảm thấy khó chịu.
Trời cũng xế chiều, hoàng hôn dần buông xuống, mắt thấy màn đem sắp bao trùm mọi nơi mà đến giờ Dực Kì Thiên vẫn chưa đi ra. Không lẻ nhân vật chính tính ở bên trong qua đêm? Còn y thì sao? Không lẻ phải ở bên ngoài ngủ à. Thật bất công.
" Hệ thống, sao Dực Kì Thiên đến giờ vẫn chưa ra. Không phải là có chuyện gì đấy chứ?" Hoạ Khiết Vũ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng phải gõ cửa hệ thống hỏi chuyện bản thân thắc mắc.
Hệ thống: [ Không có chuyện gì xảy ra. Nhân vật chính đang ngủ. ]
" Vậy còn ta thì sao?" Hoạ Khiết Vũ cảm thấy bản thân sắp nổi điên rồi, cứ nghĩ phải ngủ ngoài trời đưa da thịt thơm mềm làm thức ăn cho muỗi là thấy không ưa rồi.
Hệ thống: [ Kí chủ có thể lựa chọn ở ngoài canh chừng, hoặc tìm chỗ nào đó nghỉ tạm một đêm. ]
Hoạ Khiết Vũ không cần suy nghĩ lựa chọn đi tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm. Muốn y ngủ ngoài trời thì đi chết hết đi. Y kiếp trước nói thế nào cũng là một đại thiếu gia, từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ chịu khổ. Trừ khoảng thời gian sắp chết ra thì hầu như đều sống trong nhung lụa. Đối với việc chịu cực chịu khổ, y tuyệt đối không muốn nếm trải.
Lúc này bên trong sơn động có một nam hài tử đang co giò ôm đầu gối suy tư về chuyện nhân sinh của bản thân.
Hắn không biết đây đã là lần thứ mấy phải trãi qua cái chuyện lặp đi lặp lại không có hồi kết này. Lần đầu còn ngỡ ngàng và hưng phấn thay đổi số phận nhưng kết cục cũng không khác, lần thứ hai thì lòng mang nghi ngờ đối mặt với mọi thứ, lần thứ ba thì hoang mang không hiểu bản thân sống để làm gì, đến lần thứ năm thứ sáu thứ bảy và nhiều lần sau đó hắn dần chết lặng. Khởi đầu rồi diễn biến dẫn đến kết quả, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Hắn thật sự hoài nghi lão thiên gia muốn trêu đùa hắn.
Tại sao lại để hắn phải trãi qua chuyện này, cứ phải đẩy hắn vào vòng luẩn quẩn không hồi kết này. Hắn thật sự rất mệt mỏi, mỗi khi muốn chết đều không thể chết, trái lại lại gặp được kì ngộ, đến khi tưởng bản thân đã chết thì một lần nữa về điểm xuất phát. Điều này thật khó hiểu cũng khiến hắn thêm hoang mang.
Hắn rất muốn có ai đó giúp hắn thoát khỏi vòng luẩn quẩn không hồi kết này. Nhưng ai có thể giúp hắn đây?
Nhìn lại miếng ngọc bội ở trong tay do hắn mới đào lên được. Đây là di vật do mẫu thân hắn để lại, và nó cũng chính là tín vật chứng minh thân phận Ma Tộc của hắn.
Phụ thân hắn là người của Ma Tộc, là nhi tử của Ma Tôn tiền nhiệm. Chỉ vì lưu luyến ái tình thế tục mà cùng mẫu thân hắn ở bên nhau. Nhưng dẫu sao cũng là người của Ma Tộc, mà Ma Nhân ai nấy cũng lãnh tình lãnh huyết, chẳng mấy chốc thấy chán liền rời khỏi mẫu thân hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.