Theo lí mà nói, tu sĩ cho dù khi sống tu vi có cao bao nhiêu mà một khi chết rồi dù chỉ còn tàn hồn thì tu vi cũng ngã xuống rất nhiều. Nhưng đó là với người bình thường, còn với những tu sĩ đã ngộ Đạo thì lại không chịu quy tắc đó. Phân hồn có thể ngã tu vi nhưng chủ hồn sẽ không rớt tu vi.
Tuy gã đi sai đường nhưng dù sao cũng là tu sĩ ngộ được đại Đạo nên vẫn chịu quy tắc này che chở. Mặc dù... Hay là... E hèm...
Đi một hồi cảm thấy mỏi chân, Dực Kì Thiên ngồi nghỉ một lát uống nước ăn lương khô, Huyền Nguyệt Ma Quân cũng không thúc giục. Đợi đến khi cảm thấy ổn rồi lại đứng dậy bước đi tiếp.
Dực Kì Thiên đã đi hết bảy ngày, mới đến khu vực trung tâm Mộc Vân Sâm Lâm. Bây giờ chỉ cách trung tâm vài dặm đường.
Huyền Nguyệt Ma Quân âm thầm cảm nhận xung quanh, gã có thể cảm nhận được khí tức của Chu Quả cách đó không xa, chỉ huy Dực Kì Thiên tiến tới đồng thời thả ra uy áp sẵn sàng đối chọi với nguy cơ bất ngờ xảy ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dực Kì Thiên căng thẳng cảnh giác nhìn xung quanh, thân hình gầy còm bé nhỏ từng bước đi tới. Chẳng mấy chốc đã đến trước một thác nước.
Dốc đá cao chót vót, nước từ trên cao rơi thẳng xuống đập vào tảng đá bắn ra đầy giọt nước tạo thành một hồ nước lớn. Dưới ánh mặt trời trên vách đá như có như không nổi lên đinh điểm tia sáng màu đỏ màu xanh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-vi-dien-chi-chu/1459568/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.