Khoảng cách khá xa nhưng nàng có vẻ không vội vì người đối diện cũng đang đi về phía nàng. Đến khi cả hai đối diện nhau nàng mới nhẹ giọng nói: "Trần lang, chàng đến rồi."
"Uyển Vi." Hoạ Khiết Vũ ôn nhu nhìn thanh y nữ tử. Đây chính là Hách Liên Uyển Vi thê tử tiền kiếp của y.
Hách Liên Uyển Vi cười híp mắt nhìn y nói. "Ta cuối cùng cũng đợi được chàng. Trần lang, chàng thay đổi rồi, thật tốt quá."
Đây là lời nói thật lòng của nàng. Nàng rất vui vì y đã trở nên mạnh mẽ hơn cũng vui vì y có được cuộc sống tốt hơn. Nàng thích y, yêu y, vì y mà hi sinh. Tất cả đều là nàng cam tâm tình nguyện cho nên nàng chưa bao giờ hối hận cũng mong y sẽ không vì nàng mà áy náy. Bởi vì nàng không cần y áy náy với nàng.
"Hách Liên Gia Tộc hiện tại rất tốt, nàng không cần phải lo lắng." Hoạ Khiết Vũ nhẹ nhàng nói.
Hách Liên Gia Tộc là nhà của nàng, Hoạ Khiết Vũ chưa bao giờ quên. Lúc trước khi bái sư vào Phục Lâm Tông, nếu có cơ hội y đều về Hách Liên Gia Tộc xem chừng.
Y không rõ chuyện trước kia là gì cũng không muốn tìm hiểu. Y chỉ vì nàng bảo hộ Hách Liên Gia Tộc.
Hách Liên Uyển Vi cười gật đầu. "Vậy là tốt rồi."
Nàng đưa mắt nhìn rừng hoa Mạn Đà La, cười híp mắt bộ dạng rất vui vẻ như không có phiền não. Nàng thở hắt ra một hơi, thanh âm lạnh nhạt vang lên.
"Người về với người, ai về với ai. Mạn Châu Sa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-vi-dien-chi-chu/1459549/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.