Xe rất nhanh sau đó đã về đến nhà, Thu Trì đứng ở trước cửa trong lòng không khỏi căn thẳng. Nếu thật sự là người thân của cậu, không biết họ sẽ như thế nào.
Cố Triều nhìn cậu, một cánh tay vòng qua vai, ôm cậu vào lòng ngực, cúi đầu nhẹ nhàng nói vào tai cậu: “Không sao đâu, có anh ở đây.”
Thân nhiệt Cố Triều luôn trái ngược với vẻ bề ngoài của hắn, cảm nhận được thân nhiệt ấm áp quen thuộc, Thu Trì giống như động vật nhỏ theo bản năng dựa sát vào người hắn.
Trái tim Cố Triều giống như bị cào nhẹ một cái, thời gian này hắn thật sự là nghẹn sắp hỏng.
“Em cứ bình thường là được, có anh ở đây chống lưng cho em.” Bóng dáng Cố Triều to lớn, dễ dàng che phủ đi Thu Trì, giúp cậu che chắn gió lạnh phía sau, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cậu, Thu Trì trong phút chốc cảm thấy hắn không chỉ giúp cậu che gió chắn mưa, dù cả trời đất có sập xuống thì Cố Triều nhất định cũng không để cậu chịu một chút ủy khuất nào.
Thu Trì cong môi cười, ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt đen của cậu rực sáng tựa như cậu cất giấu cả một dãi ngân hà bên trong.
Lo lắng, căng thẳng, hồi hộp, trong phút chốc đã không còn, trong lòng bây giờ giống như một mặt nước tĩnh lặng, cậu bình tĩnh vô cùng.
Thu Trì mở cửa đi vào nhà, Ân Trung đã đợi sẵn ở cửa, vừa thấy cậu liền theo bản năng của người cha mà nở một nụ cười hiện từ, giúp cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/3532219/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.