Thu Trì nhìn thấy vết thương trên người Cố Triều liền bị dọa cho sợ hết hồn.
Mà cánh cửa sau lưng cậu thì đã bị quản gia Ân Trung không lưu tình đóng lại.
Thu Trì kinh ngạc quay đầu, căn phòng bỗng chốc cành trở nên tối tăm.
Điểm sáng duy nhất nằm ở chỗ chiếc đèn ngủ đặt ở đầu giường, trong ánh sáng vàng mờ nhạt, đôi mắt của Cố Triều vẫn sáng vô cùng.
Đôi mắt của Cố Triều hơi rũ xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn tới khiến Thu Trì không rét mà run.
Rõ ràng trong phòng không bật máy lạnh, nhưng Thu Trì cứ cảm thấy bản thân cứ như đang ở Bắc Cức, rét lạnh đến thấu xương.
Công dụng của nam chính còn tốt hơn cả máy điều hòa.
Cố Triều nhìn cậu không nói gì, cậu cũng chỉ dám đứng yên tại chỗ không dám di chuyển.
Thu Trì tự hỏi, chẳng lẽ cậu phải đứng đây tới sáng?
Trong lòng Thu Trì vội vàng gọi Tiểu Thất.
Tiểu Thất nghe Thu Trì gọi liền vui vẻ online, vừa tỉnh liền ngọt ngào gọi: "Tiểu Trì Trì~~~~"
Thu Trì nghe cái giọng õng ẹo kia gọi cậu với tên thân mật đã thành công khiến cậu nổi da gà, không tự chủ được mà nói: "Mày gọi ai là Tiểu Trì Trì?"
Giọng điệu Thu Trì vô cùng hung dữ, nói vang cả phòng, khiến Cố Triều đang ngồi trên giường cũng phải giật mình.
Cố Triều: "..."
Lúc này Thu Trì mới nhận ra là mình lỡ lời, cậu hoảng sợ nhìn Cố Triều, lúng túng nói: "Cố Tổng, tôi không phải mắng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983936/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.