Thu Trì tăng tốc chân, dù cảm thấy người nằm trên giường bệnh thật đáng thương nhưng dù gì cũng là chuyện của nhà người ta, cậu không nên xen vào thì tốt hơn.
Thu Trì xuống dưới tìm xin một ít thuốc sát trùng và bông gòn, sau khi lấy xong Thu Trì đột nhiên lại nhớ ra gì đó liền đổi hướng xuống căn tin ở bệnh viện, sau đó mới trở lại trong tháng máy.
Một lần nữa đi ngang qua dãy hành lang kia, lúc Thu Trì từ thang máy bước ra thì thấy vị bác sĩ và ba nữ y tá kia đang đẩy chiếc giường cấp cứu ra khỏi phòng.
Người đàn ông áo đen kia cùng người phụ nữ trung niên theo ba nữ y tá đẩy giường cấp cứu đưa người bệnh trở phòng, chỉ có người đàn ông còn lại đang cùng vị bác sĩ trẻ kia trao đổi.
Không biết vị bác sĩ kia nói gì nhưng vẻ mặt người đàn ông đó không được tốt lắm, xem ra tình hình người bệnh không mấy khả quan.
Thu Trì từ từ đi đến gần, lúc lướt qua hai người kia, Thu Trì đột nhiên chú ý đến bảng tên đeo trước ngực của vị bác sĩ trẻ kia.
Mộc Đường.
Thu Trì bất tri bất giác lẩm bẩm hai tiếng, tự động ghi nhớ cái tên này.
Sau khi đi qua hai người bọn họ, Thu Trì cầm túi thuốc quay lại chỗ Lâm Đặng.
Cô đã không còn khóc nữa, nhưng gương mặt vẫn thất thần, viền mắt đã sưng đỏ, chỉ trong hơn một giờ ngắn ngủi mà cô đã tiều tụy đến không thể nhìn ra được vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983889/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.