Vốn dĩ muốn nói với Cố Triều đừng tức giận, chúng ta có thể từ từ thương lượng, nhưng chưa kịp nói thì đã ngất xỉu.
Ngất xỉu thì thôi đi, khi tỉnh dậy thì cậu lại xuất hiện ở cái nơi khỉ ho cò gáy chim không thèm ị này!
Thu Trì chắc chắn bản thân đả ngất xỉu ngay khi bị Cố Triều tóm được cơ mà, sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này được chứ?
Thu Trì bực bội khoanh hai tay trước ngực, sau đó đưa mắt nhìn không gian xung quanh mình.
Nơi cậu đang đứng là một vùng không gian màu trắng xóa, nhìn bốn phía xung quanh chỗ nào cũng không có điểm cuối. Xung quanh đều chỉ duy nhất một màu trắng, khiến Thu Trì cảm thấy khó chịu, làm cậu liên tưởng đến White torture, một biện phát tra tấn tinh thần với những thế kỷ trước.
Bất kỳ ai nhìn vào đều có cảm giác lạnh lẽo và không an toàn, trong lòng nảy sinh sẽ nảy sinh ra cảm ứng chán ghét và sợ hãi.
Mà đối với một họa sĩ như Thu Trì lại càng khó chịu kinh khủng, cảm giác như trước mặt cậu là một khung tranh màu trắng, mà cậu lại không thể cầm cọ lên tô điểm cho nó, mà chỉ có thể đứng im nhìn nó mặc cho cảm giác ham muốn tô vẽ thôi thúc trong cơ thể.
Thu Trì không nghĩ rằng đây là một giấc mơ, cậu tuyệt đối sẽ không mơ thấy một giấc mơ chỉ có một màu sắc như vậy.
So với giấc mơ thì nơi này giống với không gian hệ thống hơn, bởi vì từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983867/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.