Cố Triều nhìn cậu thần bí nói: "Bí mật."
Thu Trì nghe vậy liền không hỏi nữa, trong lòng lại càng thêm hiếu kỳ về nơi Cố Triều dẫn cậu đi.
Buổi tiệc sang trọng này, Thu Trì không hứng thú mấy, thứ cậu cảm thấy hứng thú là triển lãm tranh hồi sáng kia, nhưng cậu vì Dạ Phong mà lỡ mất rồi, tuy bên ngoài cậu không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại không ngừng tiếc nuối.
Nhưng bây giờ sự tiếc nuối đó lại được lấp đầy khi gặp lại Cố Triều.
Ngay trong khoảng khắc nhìn thấy Cố Triều đứng ở trước cửa, trong lòng cậu cảm thấy rạo rực, cậu nhận ra bản thân nhớ hắn nhiều hơn mình nghĩ. Nếu không phải ngại ở đây nhiều người, có thể cậu đã kéo hắn lại rồi thổ lộ luôn rồi.
Khi sắp đến gần cửa chính, Thu Trì mới chợt nhớ ra, cậu vốn không đến đây một mình.
Thu Trì dừng bước, dùng sức níu tay Cố Triều lại, nói: "Anh Triều, em muốn nói với Lâm Đặng và giáo sư một tiếng, từ sáng đến giờ em đã không gặp bọn họ rồi."
"Không cần đâu." Cố Triều hơi quay người nhìn cậu, "Trước đó anh đã tìm đến họ, nói một tiếng muốn mang em đi rồi." Dứt lời hắn kéo Thu Trì lại gần mình, khẽ nói với tai cậu, " Bây giờ anh chỉ muốn đến nơi chỉ có anh và em."
Thu Trì nghe vậy, mặt liền đỏ như trái cà, cậu vội giật lùi lại mấy bước, sau đó eo cậu bị Cố Triều nắm lấy, kéo sát về phía hắn.
Gương mặt cả hai gần trong ganh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983802/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.