Sau khi cẩn thận soi xét, đảm bảo hoàn hảo hết tất cả mới quay sang hỏi ý kiến Cố Triều, "Anh thấy có đẹp không?"
"Rất đẹp." Cố Triều ôm lấy cậu từ đằng sau, "Tiểu Trì thật là giỏi."
"Đừng ôm." Thu Trì giật mình giãy ra, "Em còn đang cầm màu, dính vào anh bây giờ."
Cố Triều nghe vậy trái lại càng ôm chặt hơn, nói: "Vậy cứ để nó dính, bẩn thì mua cái khác."
Thu Trì: "..."
"Thật sự." Thu Trì cắn răng nói: "Có nhiều lúc em rất muốn đánh anh."
Chẳng hạn như hiện tại.
Cách nghĩ của tư sản, vô sản cậu đây thật sự càng nghĩ càng không thông nổi.
"Anh biết." Cố Triều không bất ngờ, "Nhưng anh càng biết là em không lỡ đánh anh."
Không, Thu Trì trong lòng phản bác, là tui đánh không lại anh!
Thu Trì không muốn phá vỡ ảo tưởng này của hắn, cậu nghiêng đầu nhìn sang, thấy gương mặt đẹp trai lai láng kia gần ngay trong gang tấc liền mím môi không nói nữa.
Được rồi, bây giờ thì không lỡ thật.
Hai người ôm ôm ngọt ngào trong phòng gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bị phá ngang bởi một cú điện thoại. Cố Triều không hài lòng buông Thu Trì ra, lùi ra sau hơn năm bước rồi nghe máy.
Thu Trì đứng bên cạnh không lên tiếng, ban đầu cậu muốn tránh đi, không muốn nghe hay biết gì việc làm ăn của hắn, nhung sau đó cậu phát hiện bản thân —— nghe không hiểu.
Thu Trì nghe được vài ba câu liền cảm thấy đầu đau nhức, từng tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983789/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.