Sau câu nói đó, bầu không khí trong phòng liền lập tức thay đổi.
Câu này thật sự đỡ không nổi.
Nam chính ơi, anh đùa hổng có vui.
Thu Trì trong lòng rơi lệ đầy mặt, còn Diệp Tu thì trầm mặt, bầu không khí lúng túng đến mức khiến hai người muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Còn người gây ra hiện tượng này lại ung dung bắt chéo chân, nhìn Diệp Tu như đang chờ gã nói.
Thu Trì trong cơn xúc động, ở dưới bàn, to gan đá chân Cố Triều một cái, Thu Trì lỡ chân dùng hơi quá sức, đối với cú đá này Cố Triều có thể cảm thấy không đau, nhưng để làm điều này Thu Trì vẫn phải phóng gan to ra không ít.
Cố Triều đột nhiên bị đánh có hơi bất ngờ, hắn tròn mắt nhìn Thu Trì, mà Thu Trì cũng đang nhìn hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Để phá giải bầu không khí này, cậu quay sang nhìn Diệp Tu, tươi cười nói: "Tuy không phải lần đầu gặp mặt, nhưng anh là bạn của anh Triều, vậy tôi cũng gọi anh là anh Diệp nhé, còn anh cứ gọi tên tôi là được rồi."
Sau khi Thu Trì dứt lời, Diệp Tu lập tức cảm động rơi lệ, cảm thấy sau lưng Thu Trì phát ra ánh hào quang của thiên sứ, gã vui vẻ ngồi xuống, hòa nhã cười nói: "Tiểu Trì đúng là tốt bụng, Cố Triều chắc phải tích đức ba đời mới gặp được người tốt như Tiểu Trì."
Thu Trì cũng đáp lại với nụ cười xã giao: "Anh Diệp quá khen rồi, gặp được anh Triều là em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983776/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.