Cố Triều lái xe đến một ngoại thành khá xa, mất hơn hai tiếng rưỡi đi xe.
Hắn dừng xe ở một công xưởng bỏ hoang, vừa xuống xe lập tức có một hàng thuộc hạ chạy ra tiếp đón hắn.
"Boss." Một thuộc hạ đi lên báo cáo: "Anh Diệp đang ở bên trong chờ ngài."
Cố Triều lạnh nhạt thu toàn bộ hình ảnh công xưởng vào trong mắt, ngón tay hắn khẽ chuyển động, sau đó từ trong áo khoác lấy ra một bao thuốc. Hắn ngậm một điếu một thuộc hạ liền đi tới giúp hắn châm thuốc.
Cố Triều rít một hơi rồi thả ra một làn khói trắng mờ ảo, cai mấy tháng, hắn sắp quên mùi vị của thuốc lá rồi.
Cố Triều đi vào bên trong, ở bên trong là đại sảnh lớn chất không ít những thùng gỗ lớn, bị bỏ hoang khá lâu, dưới đất còn mọc không ít cây cỏ xanh mướt.
Diệp Tu trong lúc chờ đợi liền lấy điện thoại ra chơi để giết thời gian, không biết làm gì nhưng khóe miệng cứ cười tủm tỉm không ngừng.
Khi bên tai nghe được tiếng bước chân, Diệp Tu lập tức ngẩn đầu lên, cười thiếu đánh nói: "Lâu quá nha."
Cố Triều rít một hơi thuốc cuối cùng rồi vứt điếu thuốc xuống đất, nhắc nhở: "Địa điểm là cậu chọn."
"Gần quá sẽ bị bọn cớm biết được." Gã nhún vai, tỏ vẻ cũng đâu còn cách nào. Diệp Tu vẫn là bộ dạng cợt nhả đó, nhất là khi cười, bộ dạng mười phần không đứng đắn.
"Nghe bảo cậu bỏ thuốc cơ mà, sao đột nhiên hút lại rồi."
"Người đâu?" Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983740/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.