Thu Trì theo Cố Triều lên trên, cả một đoạn đều không nhìn hay nói với Cố Triều một lời nào.
Vừa vào trong phòng Cố Triều ngay lập tức từ phía sau ôm lấy cậu, hôn xuống gáy cậu một cái, cười nói: "Được trở về căn phòng quen thuộc của chúng ta, em có vui không?"
Không trả lời.
Cố Triều không nghe thấy tiếng cậu mới nhận ra có gì đó không đúng, hắn nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt Thu Trì giống như muốn đánh chết hắn.
Cố Triều: "???"
"Sao em lại không vui rồi." Cố Triều lập tức đứng thẳng, biểu cảm lo lắng sốt ruột, "Ai dám làm em giận?"
Anh còn dám hỏi sao? Tên chết tiệt này!
"Làm sao?" Thu Trì nói: "Nói rồi anh giúp em đánh kẻ đó sao?"
Cố Triều trân thành gật đầu.
Thu Trì nắm tay hắn dẫn đến trước gương, chỉ vào trong gương nói: "Kẻ đó đây, đánh đi!" Cậu đặt tay lên vai hắn, nói tiếp: "Đánh mạnh tay chút, tốt nhất là đánh chết được luôn ấy!"
Trong lúc ông đây buồn chán nằm viện, anh dám mang tiểu tam tiểu tứ về nhà, xem ông đây có sống chết với anh hay không?
Nam chính thì có quyền đào hoa sao?
Mặc kệ là bảo mẫu của Tiểu Thất, dù là lý do gì thì cũng không thể tha thứ được.
Đánh không lại cũng phải đánh!
Cố Triều nhìn chính mình trong gương: "..."
"Bé cưng, em muốn đánh anh sao?" Cố Triều lập tức tỏ vẻ đáng thương, giữ chặt hai vai cậu nói: "Còn muốn đánh chết anh? Bé cưng em có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983654/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.