Chương trước
Chương sau


Thu Trì luôn có thói quen dậy vào sáu giờ, đây chính là thói quen của kiếp trước, lâu ngày tạo ra đồng hồ sinh học, nếu không phải do quá mệt hay ngất xỉu thì hôm qua dù mệt thế nào thì qua ngày hôm sau cậu vẫn sẽ tự động tỉnh giấc.

Thu Trì tỉnh dậy phát hiện mình đang bị Cố Triều ôm chặt, đây là chuyện bình thường giữa hai người kể từ ngày sống chung, Thu Trì sớm đã quen, hơn nửa sáng sớm mở mắt đã thấy một khuôn mặt đẹp như vậy, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.

Cậu quả thật ham muốn, à không phải, là ngưỡng mộ cái nhan sắc này.

Nhưng trước đó, Thu Trì muốn xoay người, hôm qua cả người đều ê ẩm, phần bên dưới đau muốn nứt ra, hơn nữa tư thế này khiến cậu không thoải mái chút nào.

"Còn sớm." Cố Triều bị người trong lòng ngọ nguậy lay tỉnh, hắn mơ màng vòng tay qua, kéo cậu sát vào người mình, hai người vốn dĩ đã sát nay càng dính chặt chẽ. Âm thanh hắn khi ngủ cực kỳ khàn, chất giọng trầm đục từ tính, "Hôm nay cũng nghỉ, em ngủ thêm đi."

Thu Trì sau khi chỉnh tư thế thoải mái liền thuận theo chui vào lòng hắn, càu nhàu hai tiếng: "Đau hông." trong lòng lại thầm mắng hai chữ cầm thú.

Cậu vừa dứt lời eo liền bị một bàn tay to lớn phủ lên, không nặng không nhẹ xoa bóp.

"Đỡ đau hơn không?" Cố Triều ôm chặt người trong lòng, thấp giọng dỗ dành, "Mệt thì ngủ thêm một chút nữa đi."

Thu Trì vốn không định ngủ nữa, nhưng khi nghe hắn nói như vậy lại không kìm được mà ngáp một cái, cậu đưa tay dụi mắt.

Hôm qua Cố Triều làm vô cùng mãnh liệt, lại còn bị làm đến bất tỉnh nhân sự, bây giờ trên người cậu chỗ nào cũng nhức mỏi, bây giờ eo được Cố Triều xoa bóp rất thoải mái, càng khiến cậu thả lỏng thân thể, thật sự không thể chống lại cảm dỗ muốn ngủ thêm một giấc.

Bây giờ mới hơn sáu giờ, quả thật là còn sớm, bây giờ cậu cũng không cần mưu sinh mà phải dậy sớm nữa, cho nên có ngủ nướng một chút cũng không vấn đề gì.

Nghĩ như vậy, Thu Trì thuận theo cơn buồn ngủ mà nhắm mắt lại.

"Vậy, em ngủ thêm một lát, chút nữa nhớ gọi em dậy nhé." Thu Trì nhỏ giọng nói, càng về sau âm thanh càng nhỏ dần, cho đến khi biến mất hẳn, Cố Triều cúi đầu nhìn Thu Trì đã ngủ mất.

"Ngủ ngon, bé cưng." Hắn cúi đầu hôn một cái lên môi cậu, sau đó ôm chặt người trong lòng cũng nhắm mắt lại.

Lần nữa mở mắt đã gần mười giờ, Thu Trì vừa mờ mắt Cố Triều cũng vừa đóng máy tính lại.

Thu Trì nhìn hắn nói: "Mấy giờ rồi?"

"Em dậy rồi à?" Cố Triều để máy tính qua một bên, cúi đầu hôn lên trán cậu: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Thu Trì nhẹ giọng đáp lại, cậu nhìn xung quanh muốn tìm điện thoại: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

Cố Triều cười cười đưa tay nhéo mũi cậu, nói: "Sắp trưa rồi."

Cái này thì chào buổi sáng cái gì chứ!

Thu Trì trố mắt nhìn thẳng vào hắn, cậu lập tức ngồi bật dậy, ngay sau đó nhận được cơn đau nhức từ hông truyền đến, khiến cậu đau đến hét không ra tiếng phải gập người lại ôm lấy eo.

Cố Triều thấy vậy lập tức hoảng hốt, hồi đưa tay ra đỡ lấy cậu, vẻ mặt ngập tràn lo lắng hỏi: 'Bé cưng, không sao chứ?"

"Lỗi của anh đấy!" Thu Trì đau đến chảy nước mắt, ngẩn đầu ấm ức nhìn hắn.

Cố Triều cảm thấy trái tim mềm nhũn, hắn vội thả lên gương mặt cậu những nụ hôn vụn vặt, cũng không quên nhận sai: "Ừm, lỗi của anh. Bé cưng đừng giận."

Thu Trì bị hôn cả mặt đều là nước miếng, trong lòng sớm đã mềm đến tan ra, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ghét bỏ đẩy ra, phồng má hầm hực, nói: "Sao anh không gọi em?"

"Nhìn em ngủ ngon như vậy, không nỡ đánh thức em." Cố Triều cúi đầu hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cậu.

Da Thu Trì đúng là rất trắng, nhưng không phải kiểu trắng hồng hào mà là trắng xanh do quá gầy và thiếu dinh dưỡng. Cầm tay cậu lên có thể nhìn thấy được mạch máu bên trong, chứng tỏ cậu quá mức gầy.

Tuy không đến mức suy dinh dưỡng nhưng Cố Triều nhìn vào vẫn thấy đau lòng muốn chết rồi.

Thân thể nhỏ nhắn này rõ ràng ăn rất nhiều, nhưng lại hấp thụ không được bao nhiêu, vất vả lắm trên người mới có chút thịt. Cố Triều dĩ nhiên là cảm thấy không đủ, hắn còn muốn nuôi cậu thật béo tròn

Thu Trì bị hắn hôn nhột phải rụt cổ lại, dùng tay đẩy đầu hắn ra: "Nhột lắm, đừng hôn."

Cố Triều giống như chưa đã thèm mà liếm môi, vùi đầu vào cổ cậu, muốn ngửi mùi hương trên cơ thể cậu.

Thu Trì từ tối hôm qua đã cảm thấy Cố Triều rất lạ, hắn có chút bám người hơn bình thường thì phải. Chẳng lẽ giấc mơ mà hắn thấy kinh khủng lắm lắm à?

Nhớ lại bộ dáng khóc lóc hôm qua của hắn, Thu Trì liền cảm thấy suy nghĩ của mình chắc chắn đúng. Đồng thời cậu cũng không ngờ Cố Triều lại có một mặt trẻ con như vậy, cũng có thể khóc khi gặp ác mộng, dễ thương ghê.

Thu Trì muốn đưa tay lên xoa đầu an ủi hắn, nhưng tay vừa đưa lên bụng cậu đã kêu "ọt" một tiếng rất lớn.

Một tiếng này khiến Cố Triều đang vùi đầu vào cổ cậu khẽ đứng hình, còn Thu Trì ngại đến cả mặt đỏ bừng, muốn chui lại vào trong chăn để trốn.

Nhưng Thu Trì sao có thể trốn thoát, hắn bật cười thành tiếng rồi nhanh tay ôm giữ lấy cậu, trong lúc Thu Trì không hề phòng bị liền cúi đầu hôn xuống.

Hôn đủ rồi Cố Triều liền tách ra, nhưng vẫn tham lam liếm môi cậu một cái rồi mới hoàn toàn rời đi.

"Đói rồi?" Cố Triều cười nói: "Giờ này cơm trưa đã có, xuống ăn thôi."

"Em đi đánh răng." Thu Trì xấu hổ nói, cả người đều đỏ như tôm luộc, ánh mắt ẩm ướt như sắp khóc, cậu nhanh chóng đẩy hắn ra, sau đó mặc kệ cơn đau ở bên dưới, xuống giường cuống cuồng chạy nhanh vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.

Cố Triều nhìn dùng cái tướng thai phụ chạy vào nhà vệ sinh không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng lại nghĩ cậu thành ra như vậy là do hắn làm ra, trong lòng sung sướng vô cùng.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Thu Trì thay quần áo ngủ rồi cùng Cố Triều xuống lầu. Lúc xuống phòng khách, Thu Trì thấy Tiểu Thất đang rồi xổm dưới đất lắp ráp mô hình, mà ngồi bên cạnh là một người phụ nữ trung niên đã lớn tuổi, gương mặt chất phác phúc hậu.

Thu Trì nhìn người phụ nữ trung niên trong lòng khẽ giật mình, vội quay sang nhìn Cố Triều hỏi: "Người này là ai vậy?"

Người làm trong nhà Cố Triều không nhiều, chỉ có hai phục vụ phụ trách dọn dẹp, một đầu bếp, và quản gia là Ân Trung thôi, còn lại hầu hết là đàn em dưới trướng, mà bọn họ tất cả đều là đàn ông vô cùng cao lớn và lực lượng. Người phụ nữ này, cậu chưa từng thấy bao giờ.

"Bảo mẫu mới của Tiểu Thất." Cố Triều thản nhiên đáp.

Thu Trì khẽ giật mình hỏi: "Lý Nhã đâu?"

"Nghỉ việc rồi." Cố Triều dịu dàng nói, đỡ eo cậu vào phòng ăn: "Sáng nay vừa nộp đơn thôi việc đã rời đi luôn rồi."

"Nghỉ việc?" Thu Trì thật sự bất ngờ đến tròn mắt, mới có một đêm mà chuyện gì xảy vậy?

Thu Trì không thích Lý Nhã, hôm qua cậu cũng đủ biết cô ta là người thế nào, Lý Nhã không là người có dã tâm, lại cũng không phải đèn cạn dầu, nếu không đã chẳng thể đứng sau nhân vật phản diện sai khiến anh ta.

Nhưng Tiểu Thất nói muốn tạm thời giữ Lý Nhã bên cạnh để theo dõi cơ mà? Bây giờ lại thả cô ta đi chẳng may lại gặp phản diện thì sao đây?

Cố Triều sao có thể không đoán ra được cậu nghĩ gì, sau khi nhớ lại ký ức, đọc tâm Thu Trì so với hồi trước càng dễ dàng hơn, cậu nghĩ gì hầu hết đều hiện cả lên mặt.

"Chắc có thể cô ta cảm thấy xấu hổ vì bản thân cho nên chủ động rút lui." Cố Triều qua loa nói.

Phải không? Thu Trì khec nhíu mày suy nghĩ, với cái thái độ coi thường cậu ra mặt kia của Lý Nhã, cô không giống người sẽ ân hận vì hành động của bản thân đâu.

Nhưng bên cạnh đó, Thu Trì cũng rát khâm phục năng suất của Cố Triều, Lý Nhã vừa đi liền tìm được một ngươi khác.

Hơn nửa hắn chọn người còn rất khéo, người phụ nữ trung niên kia nhìn rất trung thực, lại có thêm gương mặt phúc hậu, không giống như một người xấu.

Cố Triều nhìn Thu Trì đang nghiêm túc suy nghĩ, hắn vẫn ở bên cạnh nhìn cậu cười dịu dàng như thế, chỉ là ẩn sau trong đôi mắt của hắn xuất hiện một tia u tối khó có thể nhìn ra.

Có ký ức của đời trước, Cố Triều dĩ nhiên biết nên làm cái gì, những kẻ khiến cho Thu Trì rời xa hắn đều phải chết hết mới được.

Tiểu Thất thấy hai người hai mắt lập tức sáng ngời, cô bé đứng lên, kêu một tiếng "thân ái" rồi lon ton chạy theo sau Thu Trì, giống như một cái đuôi nhỏ.

Tiểu Thất nhạy bén nhìn ra được sự khác lạ của Cố Triều. Nó nhớ khoảng 2 giờ sáng, bản thân vô tình thức dậy vì nghe có tiếng hét, đi ra xem liền nhìn thấy Lý Nhã bất tỉnh nhân sự đang bị một tên đàn em của Cố Triều cầm chân lôi ra ngoài, mà hai chân của Lý Nhã đều trong trạng thái vặn vẹo.

Tiểu Thất dĩ nhiên đoán được Lý Nhã lành ít dữ nhiều rồi, chỉ là nó không ngờ Cố Triều lại dứt khoát như vậy. Vốn nó còn muốn giữ Lý Nhã lại để quan sát thêm, nhưng thấy một cảnh như vậy nó cũng không thể làm gì, dù sao nó cũng sợ Cố Triều lắm, từ lúc làm hệ thống đã thấy sợ rồi, không có Thu Trì bên cạnh, mọi việc Cố Triều làm, nó không dám lên tiến phản bác lại.

Tiểu Thất không biết rõ Cố Triều đã thấy gì từ năng lượng lưu trữ, nhưng sau khi Cố Triều tỉnh dậy thì nó cảm thấy hắn dường như còn đáng sợ hơn cả hồi trước.

Giống như có thể hắc hóa bất kỳ lúc nào.

Đúng lúc này ánh mắt Cố Triều di chuyển xuống bên dưới, vừa vặn đối diện với Tiểu Thất.

Tiểu Thất giật mình, Cố Triều lại ở vị trí mà Thu Trì không thấy được dùng khẩu hình miệng nói một cậu: "Con gái ngoan, đừng có để ba nhỏ của con biết."

Tiểu Thất có chút kinh sợ, mặt mũi liền trắng bệch, vội vàng quay đầu đi. Bàn tay nhỏ bé mập mạp theo bản năng muốn nắm lấy quần Thu Trì để tìm kiếm sự an toàn.

Chỉ có ở bên Thu Trì, lão cha ghẻ này mới giả vờ làm người.

Miệng thì kêu con gái ngoan, nhưng ánh mắt lại sát khí đe dọa, cha ghẻ này đúng là chó mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.