" Sao cô dám bắt con tôi xin lỗi hả? Cô có biết con tôi ở nhà là vàng là ngọc không, ngay cả tôi còn không nỡ đánh nó không hả? Cô mau xin lỗi thằng bé nhanh."
" Con cô là vàng là ngọc thế con của người khác là sắt vụn à, thằng bé còn nhỏ đã bị chiều hư, hỗn láo không biết tôn trọng người lớn. Ngay cả phép lịch sự cơ bản còn không biết thì tương lai muốn làm công to việc lớn như thế nào?...."
Hai người không ngần ngại nhiều người combat ngay trước cổng trường, tôi nói cô, cô nói tôi càng nói càng hăn. Cuối cùng hiệu trường phải ra can ngăn mọi chuyện mới dừng lại.
Cô giáo ngượng ngùng cười xin lỗi hai ông cháu:
" Xin lỗi hai người nhé, làm trò cười cho hai ông cháu xem rồi."
Ông lão xua tay cảm kích nói:
" Cô giáo đừng nói thế, người phải nói xin lỗi là chúng tôi, cũng cảm ơn lòng tốt của cô giáo nhưng lần sau không cần phải làm vậy đâu, tôi sợ cô giáo bị ảnh hưởng chỉ vì bảo vệ hai ông cháu tôi."
" Bác yên tâm, cháu không sao đâu binh đến tướng chặn thôi, sợ gì. Mình không muốn đụng họ thì họ lại tưởng mình là quả hồng mềm muốn nắn bóp thế nào cũng được."
"..."
Dạo gần đây Nguyễn Bình Minh luôn gặp xui xẻo, làm cái gì cũng không thuận lợi khiến ông ta tâm tình ông ta rất không tốt, thường xuyên nổi cáu.
" A lô, CÁI GÌ? Đối tác đổi ý không muốn hợp tác nữa? Đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-qua-tieu-tru-oan-khi/2684818/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.