Lăng Thanh Huyền đến đại lí game chuyển tiền vào thẻ. Cô nhìn tài sản tích lũy chậm rì rì của mình, thật muốn đem kho tàng trong không gian ném vào ngân hàng.
【Ký chủ, cứ từ từ, đừng gấp ~】
Ngươi thấy bổn tọa gấp lắm sao? 【Ờ... Không gấp.】
Trình Kỳ đứng bên ngoài chờ một lát, thấy cô bước ra, cười nói: "Không ngờ lại gặp cô ngoài quán net. Cô tới tra tư liệu học tập à?"
Đại lý game cùng ngân hàng ở cạnh nhau, Trình Kỳ không biết cô đi đổi kim tệ, mà nhìn vào trang phục của Lăng Thanh Huyền để đoán.
Là kiểu học sinh ngoan tiêu chuẩn, tiết kiệm tiền. Đi quán net chắc là vì không có máy tính để tra tư liệu học tập.
Trình Kỳ thầm đau lòng cho cô bé này.
"Thư viện trường có phòng máy vi tính, tôi có thẻ này. Bình thường tôi chẳng bao giờ xài, cho cô mượn. Tôi về trường trước. Hôm khác gặp lại ~"
Chàng trai dường như sợ cô từ chối, ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại, vội vàng nhét thẻ vào tay cô rồi chạy mất.
Lăng Thanh Huyền: ...
Bổn tọa nhìn giống loại con gái cần cù học tập lắm sao?
【Đây chắc là... thể chất học sinh giỏi.】
Lăng Thanh Huyền cất thẻ lại, chờ lần sau gặp trả co anh ta là được.
Đứa nhỏ này nhân phẩm không tệ.
'Cạch'
Cô gái đi ngang qua làm rớt ví tiền, thẻ rơi xuống đất. Lăng Thanh Huyền sẵn tay nhặt lên, nhìn sơ qua.
Bàn tay trắng trẻo, múp míp của cô gái hơi mất tự nhiên mà nắm lại, đầu cúi xuống, nhìn không rõ biểu cảm.
"Của cô à?" Lăng Thanh Huyền đưa qua.
"Cảm... cảm ơn." Cô gái thật cẩn thận nhận lấy, hơi ngẩng đầu lên. Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/3801438/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.