Trong lâu đài xa hoa, hồng trà cùng điểm tâm tinh xảo được dọn lên.
Tất cả những chiếc bánh ngọt đó đều có màu đỏ, trên bề mặt còn có máu tươi.
Mỗi chiếc bánh ngọt còn có một thiếu niên, thiếu nữ đứng bên cạnh. Bọn họ đều mặc trang phục bằng lụa mỏng, phô bày hết da thịt ra.
Đây là chiêu đãi cao cấp nhất, bất cứ lúc nào muốn hút máu người đều có thể nếm được máu tươi mới.
Thời điểm Dạ Mộc cùng Lăng Thanh Huyền tiến vào, phẫn nộ trong lòng liền trào dâng. Nhân loại bị Huyết tộc tùy ý đùa bỡn. Họ đúng ra không đáng bị đối xử như vậy.
"Lâm Đạt, cảm thấy cung điện của ta thế nào?" Khải Cát Nhĩ không biết từ lúc nào thoát khỏi khống chế, cười chạy đến bên cạnh Lăng Thanh Huyền.
Chỉ là lần này không liếc mắt về phía Dạ Mộc mà dán vào Lăng Thanh Huyền.
Trên người mụ dính bụi đất khi bị ép quỳ bái nhưng nụ cười kia, một chút cũng không đổi.
Lăng Thanh Huyền đi đến giữa phòng, nhìn mụ: "Chẳng thế nào cả."
Tức không? Tức giận thì đánh nhau với bổn tọa đi.
Vẻ mặt Khải Cát Nhĩ hơi cứng lại, duỗi tay kéo một đứa bé trai tuổi còn rất nhỏ, đưa tới trước mặt Lăng Thanh Huyền: "Lâm Đạt, có muốn nếm thử huyết bộc ở chỗ ta một chút không?'
Vừa nói, mụ vừa ôm chặt lấy đứa bé kia, đẩy lụa mỏng bên cổ nó ra.
Đứa bé kia cắn chặt môi, khóe mi rưng rưng nước mắt nhưng không dám phản kháng.
Trong lòng bàn tay khẽ run, Lăng Thanh Huyền biết Dạ Mộc không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016078/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.