Mặc dù chặng đường khá xa, Dạ Mộc vẫn kịp trở về thôn trước khi mặt trời lặn.
Trong thôn có mấy người lạ mặc áo khoác màu trắng, bên hông đeo súng ngắn bằng bạc cực kỳ nổi bật.
Dạ Mộc đè lên túi. Đại thẩm bên cạnh bưng chậu nước ra ngoài, trông thấy hắn thì kinh ngạc đến mức đánh rơi chậu.
"Trời ạ! Dạ Mộc! Cháu vậy mà còn sống trở về sao?"
Vợ chồng thôn trưởng không đem chuyện này nói lại với người trong thôn, cho nên khi nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của đại thẩm, thôn dân đang làm việc đều nhìn về phía cửa thôn.
Thời điểm nhìn thấy Dạ Mộc, bọn họ đều sôi trào.
Xem ra Huyết tộc xinh đẹp lần trước nói thật, hơn nữa ngày giữa tháng đã đến nhưng không có Huyết tộc nào đến đòi người.
Dạ Mộc đúng thật là đã dâng hiến chính mình.
Dạ Mộc vừa mới bước vào đã bị thôn dân vây quanh.
Người đàn ông dẫn đầu đám người mặc áo khoác màu trắng đột nhiên chạy tới, đè Dạ Mộc lại, móc ra một hạt châu. Thấy hạt châu không phản ứng gì, vẻ căng thẳng trên gương mặt gã mới rút đi.
"Trên người của ngươi có khí tức của Huyết tộc." Giọng người đàn ông đó trầm ổn, nhíu mày nhìn hắn.
Phần da thịt lộ ra ngoài của thiếu niên này không có vết thương nhưng gã có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm để cảm nhận được khí tức của Huyết tộc.
Cộng thêm sự kích động của thôn dân, càng khiến thiếu niên này thêm khả nghi.
"Các người là ai?" Dạ Mộc nhíu mày đẩy tay người đàn ông kia ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016070/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.