Ác ý kia thật sự quá rõ ràng.
Dạ Mộc không đáp lại, cầm sách trở về phòng.
Căn phòng đầy yên tĩnh, hệt như một ngục giam kín mít, còn hắn là tù nhân, bị nhốt ở nơi này, vĩnh viễn không có tự do.
Dựa vào nữ vương thật sự là lựa chọn chính xác nhất của hắn sao?
Nắm thẻ kẹp sách tuyệt đẹp kia trong tay, hắn bỏ vào ngăn tủ, khóa lại.
Sau nửa đêm, toàn bộ cung điện vẫn đèn đuốc sáng trưng. Phòng của Dạ Mộc đã tắt đèn, hắn đang thiu thiu ngủ, chợt cảm thấy giường lún xuống.
Hắn ngủ không sâu, vừa có động tĩnh liền tỉnh giấc.
Đôi mắt hổ phách chớp vài cái, nhìn chằm chằm vào người vừa mới trở về, đang lén leo lên giường hắn.
"Còn chưa ngủ à?"
Cảm nhận được hơi thở lạnh như băng của nàng, Dạ Mộc ôm nàng vào lòng: "Hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?"
"Ta nói với bọn họ là ta mệt."
Suốt buổi hội nghị, Lăng Thanh Huyền ngồi ở chủ vị, ngáp lấy ngáp để.
Không phải nàng tắc trách mà vì giờ giấc sinh hoạt của nàng đã điều chỉnh cho trùng với Dạ Mộc. Hội nghị thâu đêm là cái quỷ gì vậy chứ!
Một đám Huyết tộc báo cáo việc dạo gần đây huyết liệp trở nên càn rỡ và nguồn cung ứng nhân loại giảm đi, muốn Lăng Thanh Huyền nghĩ biện pháp.
Lăng Thanh Huyền bèn trả lời: Nàng muốn thiết lập hiệp ước hòa bình cùng nhân loại.
Đề nghị này chọc giận cả đoàn thể, nhóm Huyết tộc dĩ nhiên không đồng ý.
Nhưng không tán thành thì sao chứ? Có thể trở mặt với Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016066/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.