Giá lạnh rét buốt, cái lạnh như thâm nhập vào xương tủy tất cả mọi người.
Kiệt Đặc ôm cánh tay bị gãy, được thuộc hạ đỡ lên.
"Nữ vương Lâm Đạt!"
Ông ta cùng những Huyết tộc khác quỳ một chân xuống.
Thực lực của nữ vương trong lòng bọn họ đều rõ ràng, nếu không thì cớ gì bọn họ phải tranh nhau lập công đến sứt đầu mẻ trán chỉ để cầu một giọt máu của nàng làm phần thưởng.
Kiệt Đặc đau mà không dám kêu.
Đã đến nước này, ông ta còn gì mà chưa hiểu nữa chứ.
Nhân loại kia là huyết bộc của nữ vương, và bọn họ vừa mạo phạm hắn một cách triệt để.
"Nữ vương, nghe ta giải thích. Ta không biết nhân loại này là huyết bộc của ngài. Hơn nữa, ý định của ta vốn là muốn bắt hắn để dâng lên cho ngài."
Lăng Thanh Huyền không muốn nghe giải thích. Đôi đồng tử đỏ tươi lạnh lùng, ngạo mạn của nàng nhìn xuống từ trên cao, toàn thân khí thế sắc bén, đầy nguy hiểm.
"Từ nay, thôn dân ở khu vực này, các ngươi cũng không được phép động vào."
Huyết tộc vốn sinh tồn dựa vào việc hút máu nhân loại. Máu của đồng loại tuy có thể ức chế cơn đói nhưng không phải biện pháp lâu dài.
Dân cư của thôn trang này tương đối nhiều, nếu như từ bỏ sẽ tổn thất rất lớn.
Nhưng mà...
Kiệt Đặc cúi đầu, thở dài: "... Dạ, nữ vương."
"Đứng lên đi."
Quỳ lạy quy mô lớn như vậy thật khiến nàng trông cứ như ác bá.
Kiệt Đặc cùng thuộc hạ đứng dậy: "Nữ vương, chuyện hôm nay là ta không đúng. Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016064/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.