Chương trước
Chương sau
Ra khỏi căn phòng đen đủi đó, Sở Cẩm nhanh chóng sai người thu hồi sính lễ.
Tư Mã  đại nhân đen mặt: "Tam hoàng tử, ngài làm vậy là có ý gì?"
Sở Cẩm không thèm che giấu vẻ ghét bỏ: "Giải trừ hôn ước."
Bị từ hôn, trên mặt Tư Mã đại nhân mây mù che kín.
Ông cần một lời giải thích, Sở Cẩm lại không muốn nhiều lời.
Bá tánh đứng ngoài cửa thấy chuyện vui biến thành chuyện hoang đường, bắt đầu cười cợt.
Sở Cẩm đạp rương sính lễ, hung tợn nhìn về phía bọn họ: "Kẻ nào dám lên tiếng, ta sẽ  gϊếŧ kẻ đó!"
Hình tượng tốt đẹp ngày trước của gã đã hoàn toàn sụp đổ, dân chúng bị giọng điệu sừng sộ của gã làm hoảng sợ, nhưng vẫn có vài người tiếp tục trêu chọc.
"A--!"
"Gϊếŧ người! Tam hoàng tử gϊếŧ người!"
Những người kia khi chết, nụ cười còn chưa kịp thu lại.
Sở Cẩm trước bàn dân thiên hạ ra tay gϊếŧ người, không chỉ làm bách tính sợ hãi còn tự bôi tro trát trấu lên thanh danh của mình.
Còn Sở Mính cải tà quy chính, âm thầm làm việc, được các quan viên dâng sớ khen ngợi, rửa sạch tội nghiệt lúc trước của hắn.
"Thanh Nhi, ta làm có tốt không?" Sở Mính ở trên triều đình nghiêm túc đường hoàng, vừa xoay người đã ôm lấy Lăng Thanh Huyền đòi khích lệ.
"Tốt."
Ngoại trừ độ hảo cảm dừng lại ở 95 điểm thì tiểu gia hỏa cái gì cũng tốt.
【Nhiệm vụ ẩn giấu cũng không vội, chúng ta đến Chiêm Tinh Đài hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến nha~ 】
Lăng Thanh Huyền suy tư.
Nếu bổn tọa không hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, hoặc kéo dài thời gian hoàn thành nhiệm vụ thì sao?
ZZ trầm mặc một lát mới lên tiếng.
【Ký chủ, nhiệm vụ của mỗi vị diện đều có hạn chế thời gian. Sở dĩ ta chưa từng thúc giục là vì ngươi luôn có thể hoàn thành trước thời hạn. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ đúng thời gian quy định, năng lượng ta được khen thưởng sẽ bị hủy bỏ.】
Không có năng lượng, vậy chuyện Lăng Thanh Huyền muốn biết sẽ mãi mãi bị che giấu.
Lăng Thanh Huyền được Sở Mính ôm vào lòng, ánh mắt hơi trầm xuống.
Trước kia, hoàn thành nhiệm vụ sẽ lập tức thoát ly vị diện, nếu nàng kéo dài thời gian hoàn thành, vậy có thể ở lại vị diện lâu hơn một chút.
【Ký chủ, sau khi đạt đến mức năng lượng nhất định, ngươi có thể lựa chọn quay trở lại những vị diện mình từng đi qua. ZZ sẽ không lừa gạt ký chủ, vĩnh viễn cũng không.】
ZZ lấy lông heo ra thề, Lăng Thanh Huyền miễn cưỡng chấp nhận.
Tế Thiên Thịnh Điển xong rồi đi, đừng có sồn sồn.
Lúc này ZZ mới chịu yên tĩnh.
"Thanh Nhi, nàng thất thần. Đang nghĩ đến chuyện gì đó?" Sở Minh lay nàng.
Lăng Thanh Huyền nhéo mặt hắn: "Nghĩ đến ngươi."
Sở Mính đỏ mặt, nhìn đi nơi khác: "Ta ở ngay đây, nàng còn nghĩ gì nữa?"
"Nghĩ đến..." Lăng Thanh Huyền đẩy ngã hắn.
Muốn giải quyết vấn đề, một nụ hôn là đủ.
Một nụ hôn không đủ? Vậy xuất binh ra trận. Lăng Thanh Huyền cảm thấy mình đã nắm được tinh túy để giáo dục tiểu gia hỏa.
Sở Mính thở phì phò, hết sức vất vả mới dời vị trí hai người lên giường được.
"Thanh Nhi, nàng không thích chiếc giường này à?"
"Thích."
Rất thích hợp để ngủ, còn lúc đánh trận thì quá mềm, ảnh hưởng nàng phát lực.
"Vậy... Ưm!"
Tiểu gia hỏa nói thật nhiều, lấp kín miệng là tốt nhất.
Sở Mính nhìn trời, vẫn luôn tự hỏi, tại sao vị trí của hai người họ không giống với trên bức họa, nhưng khi kɦoáı ƈảʍ ập tới, suy nghĩ dần trở nên trống rỗng.
______________________________________________________________________________
ZZ nhảy loi choi: 【Ký chủ, dạo này ngươi che chắn ta hơi bị nhiều rồi đó!】
Bực mình!
Nó cũng muốn giao lưu với ký chủ mà, kết quả phần lớn thời gian trong ngày đều bị nhân vật phản diện chiếm giữ.
Một khi hai người thân mật, nó sẽ bị che chắn.
Ủy khuất!
Lăng Thanh Huyền nhìn thiếu nữ trang điểm nhẹ nhàng trong gương, cười nhạt một tiếng.
Tiểu Lục cài món trang sức cuối cùng lên cho nàng, kinh diễm không tưởng nổi.
Nàng ta rất muốn nói một câu: 'Quốc Sư, hóa ra ngươi đẹp đến câu hồn đoạt phách nhường này.'
Lăng Thanh Huyền không để ý đến biểu tình của Tiểu Lục. Nàng lắc lư đá vụn trên thân vài cái, thấy hơi khó chịu.
Ai thiết kế bộ trang phục này vậy? Treo mấy viên đá lên người làm cái gì vậy? Thấy ai chướng mắt, gỡ ra ném người đó hay gì?
ZZ nói sang chuyện khác:【Ký chủ, ngươi định chừng nào nói cho nhân vật phản diện biết thân phận của hắn?】
Hôm đó, Khúc Nhạc tiến vào lãnh cung hỏi Ân thị, nhưng mụ ta nói năng lung tung, câu cú ý tứ loạn xà ngầu.
Y đành phải điều tra phía Thái Hậu, lại tra ra vụ án mưu hại hoàng tự năm đó.
Ân thị gϊếŧ sạch con cái của các phi tần kia, chỉ còn sót lại vài người. Sau này, trong quá trình trưởng thành, lại vì nguyên nhân ngoài ý muốn mà chỉ còn duy nhất Sở Mính cùng Sở Cẩm.
Thái Hậu muốn ôm cháu trai, nhưng cháu trai chỉ còn hai đứa. Bà ta nghiêng về phía Sở Cẩm hơn.
Bà ta không thích Sở Mính không chỉ vì đem thù hận với Ân thị trút lên người hắn, mà còn bởi hắn không phải cháu ruột của Thái Hậu.
Li miêu tráo Thái Tử.
Sở Mính là con trai của Trân phi.
Trước khi Trân phi tiến cung đã mang thai, đứa bé đó không phải cốt nhục của Hoàng Đế.
Ân thị biết tất cả mọi chuyện. Mụ vì không muốn đứa con thân sinh là Sở Cẩm bị bệnh của mụ ảnh hưởng nên đổi Sở Cẩm đến danh nghĩa của một phi tần khác.
Đem con trai của Trân phi giả thành con ruột của mình, đồng thời lấy đó uy hiếp Trân phi phải phục tùng mụ.
Sau này Trân phi mang thai Khúc Nhạc, để tránh lịch sử lặp lại, để cung nữ thiếp thân lén đưa y ra khỏi cung.
Lăng Thanh Huyền tổng kết một câu: Hậu cung đúng là quá phức tạp.
Sở Mính và Khúc Nhạc đều là con của Trân phi, họ là anh em cùng mẹ khác cha.
Hoàng Đế không mảy may hay biết, Trân phi cũng không phải dạng vừa đâu.
Sở Cẩm là con của Ân thị, mụ sợ lúc mình 20 tuổi phát bệnh sẽ ảnh hưởng đến gả nên đem gã đổi đến nơi khác.
Nhìn từ một góc độ nào đó, tình mẹ của Ân thị cũng chưa hoàn toàn phai mờ.
Thái Hậu chỉ mới biết Sở Mính không phải cháu ruột của mình, chứ chưa biết Sở Cẩm là con của Ân thị.
Sau khi Khúc Nhạc điều tra một lượt, đưa ra kết luận giống như Lăng Thanh Huyền.
Thâm cung này quả nhiên phức tạp vô cùng.
Lăng Thanh Huyền vẩy tay áo. Dù nàng không nói thì tiểu gia hỏa cũng sẽ tự điều tra ra được.
Không biết khi Ân thị phát bệnh, đưa Sở Cẩm đến trước mặt mụ thì mụ có nhận ra không nhỉ?
"Quốc Sư, ngươi nhớ kỹ mấy động tác kia chưa?" Tiểu Lục hơi lo lắng. Thời điểm nàng ta dạy, Lăng Thanh Huyền ngồi ăn bánh ngọt, đọc sách. Tiểu Lục hoài nghi nàng hoàn toàn không thèm học.
"Ừ."
Dù sao bổn tọa cũng có múa đâu.
Tế Thiên Thinh Điển, Quốc Sư cách ba năm lại xuất hiện trước mặt mọi người. Bách tính tràn đầy mong đợi, hi vọng Quốc Sư có thể cầu được phúc trạch giáng xuống.
Bên ngoài Chiêm Tinh Lâu lần đầu tiên có thêm mấy cung nhân, còn có một cỗ kiệu dành riêng cho Quốc Sư.
Lăng Thanh Huyền đeo mạng che mặt, được Tiểu Lục đưa tay nâng đỡ, điểm nhẹ mũi chân ngồi xuống.
Các cung nhân đều sửng sốt. Động tác của Quốc Sư như mây trôi nước chảy, khiến bọn họ một lúc lâu sau cũng chưa lấy lại tinh thần.
Tiểu Lục tằng hắng: "Khởi kiệu."
Chiêng trống vang trời, Lăng Thanh Huyền thật muốn bịt tai lại. Chỉ tế thiên thôi mà, sao cứ làm y như xuất giá vậy?
Cỗ kiệu sẽ dạo một vòng, đem khí vận của Quốc Sư trải khắp Hoàng cung.
Có chút xóc nảy, Lăng Thanh Huyền nắm lấy tay vịn, duy trì biểu tình nghiêm túc.
Nhiều người như vậy, nàng phải giữ gìn khí thế đại lão.
【Ký chủ, ngươi yếu đuối một chút thì bọn họ sẽ thương tiếc ngươi hơn á ~】
Bổn tọa không cần thương tiếc.
ZZ ngậm mõm heo. 
Cỗ kiệu đầu tiên đến chỗ Hoàng Đế, sau đó đến chỗ Thái Hậu. Khi đến Đông cung thì không có ai đón tiếp. Thái Tử điện hạ không ở Đông cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.