Cũng không biết là bị chữ nào làm cho xúc động, Sở Mính vội vàng hỏi: "Thật không lừa gạt bổn cung?"
Lăng Thanh Huyền gật đầu một cái. Rốt cuộc nàng gạt hắn lúc nào đâu chứ.
Quả nhiên trẻ trâu vẫn nên đánh một trận cho biết mùi.
"Bôi thuốc."
Sở Mính chọc chọc bình thuốc, đôi mắt sáng ngời, lấp lánh nhìn nàng.
Lăng Thanh Huyền nghĩ, nàng không tới đây làm bảo mẫu.
Cho nên nàng véo mặt hắn vài cái xem như thù lao, sau đó giúp hắn bôi thuốc.
Động tác của nàng làm hắn nhoẻn miệng cười. Hắn cứ giữ nguyên nụ cười nhìn dáng vẻ nàng cau có, không kiên nhẫn nhưng tay lại dịu dàng bôi thuốc cho hắn.
Thật muốn đem nàng nhốt lại bên mình.
Ai cũng không thể cướp nàng đi.
Lăng Thanh Huyền dụi dụi mắt. Buồn ngủ, muốn đi ngủ.
Giường ở đây khá là mềm.
Nhưng nàng nói một là một, không nuông chiều là không nuông chiều nên đứng dậy, từ tốn nói: "Ta về phòng nghỉ ngơi."
"Ngươi cứ ở đây..."
"Không."
Lăng Thanh Huyền lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt: "Phòng của ta thoải mái hơn, ở đây ngủ không quen."
Không thể giữ người lại, Sở Mính thưởng thức thanh kiếm, vuốt máu tươi trên thân kiếm.
Cửa lần nữa mở ra, Lăng Thanh Huyền vừa bỏ đi đã trở về.
Hắn còn chưa kịp vui mừng, nàng đã đoạt lấy kiếm từ trong tay hắn.
"Đừng chơi nữa, ngủ!"
"..."
Thế là Thái Tử điện hạ tôn quý thành thật nằm trên giường. Nghe âm thanh cửa bị đóng lại, hắn nhịn không được ngoái nhìn ra cửa.
Yên tĩnh. Nàng không quay lại.
Khẽ thở dài, hắn ngồi dậy. Một hắc y nhân xuất hiện, ngồi bên mép giường.
Khóe miệng hắn vừa cong lên đã hạ xuống: "Chuyện gì?"
Khăn che mặt màu đen được tháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016030/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.