Chương trước
Chương sau
Nghe xong, Ân thị chậm rãi rót trà cho hắn. Thời điểm đưa cho hắn lại buông tay. Chén trà vỡ vụn, nước trà đổ khắp mặt bàn.
Cánh tay đang vươn ra của Sở Mính cứng đờ: "Mẫu hậu?"
"Mính nhi, con thế mà lại bắt đầu có chuyện giấu giếm mẫu hậu sao?" Giọng điệu dịu dàng kia của Ân thị cũng thay đổi.
Mụ giữ chặt tay Sở Mính, móng tay dài nhọn bấu sâu vào da thịt hắn.
"Kẻ làm con không vui, con đều phải gϊếŧ chết. Chỉ có gϊếŧ bọn chúng, con mới có thể vui vẻ. Mính nhi, con nhất định phải nghe lời mẫu hậu."
Cảm giác đau đớn kia làm Sở Mính rũ mắt. Hóa ra mẫu hậu đã chuyện của Tiểu Thanh.
Hắn khẽ gật đầu: "Nhi thần đã hiểu. Nhi thần chỉ là muốn giữ nàng lại chơi đùa vài ngày thôi."
Một cung nữ mà thôi, Ân thị không quá bận tâm. Mụ chỉ muốn nhắc nhở Sở Mính, tuyệt đối đừng quên cảm giác vui sướng khi gϊếŧ người.
Ân thị thu tay lại, môi son đỏ thắm hé mở: "Con hiểu là tốt rồi. Mính nhi, con cũng đã hai mươi, có nhìn trúng cô nương nhà nào chưa?"
Sở Mính lắc đầu: "Không có."
Ân thị sâu kín thở dài: "Ta thấy đích nữ của Tư Mã gia cũng không tệ. Có thời gian rảnh thì đi gặp thử đi."
Tư Mã Vân Thiến, đích nữ của Tư Mã gia, tinh thông cầm kỳ thi họa, danh tiếng cao hơn Tư Mã Vân Y không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa, Tư Mã Vân Thiến rất được sủng ái. Cưới nàng ta là lựa chọn tốt nhất.
Sở Mính không cự tuyệt chút nào: "Hết thảy nghe theo mẫu hậu."
Ân thị nhìn máu tươi trên tay hắn, đáy mắt lộ ra sự hưng phấn: "Lại đây. Mẫu hậu rót cho con chén trà khác."
____________________________________________________________________________
Lăng Thanh Huyền dạo một vòng Đông cung, cảm thấy chỗ này chẳng có gì thú vị.
Dù sao nhiệm vụ ngẫu nhiên cũng xong rồi, ngăn cản nhân vật phản diện hắc hóa cũng xong nốt.
Đi gây sự với nữ chính thôi.
Cổng Đông cung có lính gác, nàng không phải đánh không lại, chỉ là không muốn gây ra động tĩnh quá lớn. Thế là nàng leo tường. Sau đó... đụng phải Sở Mính trên đường trở về. Cuộc đời ai biết được chữ ngờ. 
"Ngươi gạt bổn cung! Ngươi muốn bỏ trốn!"
Sở Mính rút nhuyễn kiếm đeo bên hông ra, chĩa thẳng vào nàng.
Kẻ làm hắn không vui, gϊếŧ.
Gϊếŧ chết rồi, hắn sẽ vui vẻ.
Nhìn thấy đáy mắt hắn sóng cuộn biển gầm, Lăng Thanh Huyền tránh khỏi mũi kiếm, chụp lấy tay hắn: "Sao lại bị thương?"
Máu đã ngừng nhưng miệng vết thương vẫn còn đó.
Sở Mính giật mình, tay cầm kiếm buông thõng: "Bổn... Bổn cung..."
Như một đứa bé mắc lỗi, không biết phải giải thích như thế nào.
Nhưng tại sao hắn phải giải thích với nàng chứ?
Lăng Thanh Huyền không hỏi tiếp. Nàng kéo Sở Mính hướng về phía cổng chính Đông cung, ngó lơ biểu tình trợn mắt há mồm của thị vệ, ném Sở Mính xuống giường ở tẩm điện.
Nàng lấy ra một đống thuốc, nghiêm mặt giúp hắn khử trùng, băng bó.
Khu vực riêng tư bị nàng xâm chiếm, Sở Mính lại diễn tả không được cảm giác dưới đáy lòng, chỉ chăm chú nhìn nàng thô lỗ nhưng đầy cẩn thận bôi thuốc cho mình, không hiểu sao không muốn lên tiếng đánh vỡ bầu không khí này.
Quấn băng vải, thắt nút, Lăng Thanh Huyền đứng dậy nhìn hắn chằm chằm.
"Ngươi đi gϊếŧ người?"
Sở Mính khẽ mím môi, lần đầu tiên giải thích với người khác nơi mình đến: "Không có, bổn cung đi gặp mẫu hậu."
Mụ già tính cách biếи ŧɦái kia? Chính là mụ Tiền Hoàng Hậu đã vẽ đường cho Sở Mính vào chỗ chết trong cốt truyện gốc?
Lăng Thanh Huyền muốn rút kiếm đi gϊếŧ người.
【Ký chủ, trước khi lấy được tín nhiệm của nhân vật phản diện, nếu gϊếŧ chết mẫu hậu kính yêu của hắn, hắn sẽ trực tiếp hắc hóa đó.】
Nói vậy tức là lấy được lòng tin của hắn rồi là có thể gϊếŧ chết mụ già kia.
Lấy lòng tin kiểu gì?
【Ngươi hỏi nhân vật phản diện muốn ngươi làm gì. Nói không chừng hắn vui vẻ rồi thì sẽ tin tưởng người.】
Thế là Lăng Thanh Huyền hỏi Sở Mính: "Bây giờ ngươi muốn ta làm gì?"
Gϊếŧ người phóng hỏa phục vụ theo dây chuyền, vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi.
Sở Mính còn đang nhìn chằm chằm vào thắt nơ con bướm trên vết thương của mình, đột nhiên nghe Lăng Thanh Huyền hỏi như vậy, vô thức nói: "Hôn bổn cung."
Lúc trước, hắn cứ luôn quấn lấy nàng đòi hôn, muốn biết loại cảm giác khác thường kia rốt cuộc là gì.
Thế nhưng bây giờ cứ vậy mà nói ra, hắn cảm giác hai bên má hơi nóng lên.
Bức xúc trước đây xem như bỏ qua đi, nhiệm vụ là trên hết. Hảo cảm của nhân vật phản diện tăng lên rồi, nàng có thể chém gϊếŧ thả cửa.
Lăng Thanh Huyền đẩy hắn ngã lên giường, dưới ánh mắt nghi hoặc của hắn, cúi người hôn xuống.
Bởi vì phải chịu trọng lượng của hai người, giường lõm xuống rất nhiều. Ánh mắt Sở Mính ngu ngơ, chìm vào trong mảnh mềm mại này.
Răng môi trằn trọc, hấp thu không khí trong khoang miệng, hắn chưa bao giờ có cảm giác này. Hi vọng đối phương đừng dừng lại, mà cứ tiếp tục thân thể hắn càng thêm vui sướng.
Thích, hắn thật sự ưa thích loại cảm giác thân mật này.
Muốn nhiều hơn nữa.
Lăng Thanh Huyền buông hắn ra, thấy đáy mắt hắn chứa đựng ánh sáng nhạt, nhéo mặt hắn vài cái.
Quả nhiên bóp mặt hắn khi mơ mơ màng màng, hắn sẽ không phản ứng quá khích.
"Muốn hôn nữa."
Đôi mắt như bảo thạch bị che kín bởi chiếc rèm tinh tú, môi hắn ửng hồng, lấp lánh.
Hơi thở còn chưa ổn định lại, hắn đã muốn thêm lần nữa.
Lăng Thanh Huyền cảm thấy có chừng mực thì tốt hơn. Nhưng mà nghe giọng điệu mềm mại cùng đôi mắt hơi ngấn nước, nàng lại cúi người xuống.
Tiêu thị vệ biết được Lăng Thanh Huyền dám to gan lôi kéo Thái Tử điện hạ, vội vàng chạy đến. Vừa bước một chân vào tẩm điện đã thấy cung nữ lớn mật kia đang đè Thái Tử điện hạ lên giường mà hôn.
Trong nháy mắt, dưỡng khí như bị rút cạn, răng y run lập cập, quên mất mình vừa định nói gì.
Không biết xấu hổ!
Mục đích của nàng rõ ràng là quyến rũ Thái Tử điện hạ!
Điện hạ sao có thể nằm dưới, nhất định là nàng dùng thủ đoạn gì rồi.
Tiêu thị vệ bước một chân còn lại vào trong. Sau đó, hai người kia dừng động tác thân mật lại. Thái Tử điện hạ nằm dưới, đầy mặt sát khí nhìn y.
"Điện hạ! Thần giúp ngài gϊếŧ nàng!" Nhìn đi, sát khí của Thái Tử điện hạ sắp nhấn chìm tẩm điện luôn kìa. Còn không ra tay với cung nữ này nữa thì nhất định nàng dùng thuốc hay thứ gì đó để khống chế điện hạ rồi.
Y phải cứu điện hạ!
"Cút!" Giọng điệu này so với mọi ngày còn trầm trọng hơn vài phần, Tiêu thị vệ rùng mình một cái.
"Điện hạ!"
Lăng Thanh Huyền nhàn nhã mà nhìn y: "Còn không mau cút thì ta sẽ giúp hắn gϊếŧ ngươi."
Hai người kia rõ ràng đều hướng sát khí về phía y.
Tiêu thị vệ cạn lời, yên lặng giúp họ đóng chặt cửa lại.
Y cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe, vẫn nên thành thật làm thị vệ giữ cửa thì hơn.
Bị Tiêu thị vệ cắt ngang, Lăng Thanh Huyền cũng mất hứng. Nàng ngồi dậy muốn bước xuống, bị Sở Mính giữ chặt.
"Cảm giác rất kỳ lạ. Tại sao làm chuyện này lại thoải mái như vậy?" Hắn như một đứa trẻ tò mò.
 Lăng Thanh Huyền nghiêng đầu: "Không biết."
Nhấp môi, Sở Mính nhìn sườn mặt nàng, ánh mắt bất giác trượt xuống môi nàng, chăm chú nhìn.
Trong đầu hiện ra hình ảnh trên những trang giấy kia, hắn lại hỏi: "Chúng ta làm những chuyện trên mấy bức họa kia cũng sẽ rất thoải mái sao?"
"Bức họa nào?" Lăng Thanh Huyền chưa kịp nhớ ra.
"Mấy tờ giấy mà ngươi mang vào tối hôm qua." Không tìm được, giấy bỏ đi đã bị cung nhân dọn dẹp mất.
Lăng Thanh Huyền nghiêm túc suy xét, sau đó vẻ mặt đứng đắn: "Không thoải mái. Tuyệt đối đừng làm."
"Ồ..." Sở Mính không tin lắm.
Hắn đối với nàng vẫn bảo trì cảnh giác.
Đó là suy nghĩ của Lăng Thanh Huyền khi đêm đó, nàng mở cửa phòng ra, nhìn thấy trước cửa phòng mình đứng hai hàng thị vệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.