Chương trước
Chương sau
Bên ngoài Đông cung, Tư Mã Vân Y khẩn trương siết chặt tay.
Ả đang mặc kiểu trang phục thịnh hành nhất hiện nay, phía trên điểm xuyết cánh bướm sống động như thật, khiến ả nhìn qua hết sức kiều diễm, xinh đẹp.
Mấy cung nhân đi ngang qua cũng nhịn không được liếc mắt nhìn qua, hận không thể đứng cạnh ả lâu thêm chút nữa.
Nhưng lí trí nói cho họ biết không thể làm vậy.
Tư Mã Vân Y thấy ánh mắt nóng bỏng đặt trên người ả ngày càng ít đi, trong lòng càng thêm nôn nóng.
Nữ nhân Lăng Thủy Thanh kia sao còn chưa rời khỏi Đông cung nữa?
Hôm qua ả được Tam hoàng tử đưa về Tư Mã phủ, lại dấy lên một hồi tin đồn.
Ả vốn cũng không để trong lòng nhưng khoảnh khắc chạm đến ánh mắt của Thái Tử điện hạ, ả như thể bị hút hồn.
Trên thân người nọ có loại hơi thở như thần tiên không thể mạo phạm, lại như ác ma dụ hoặc người ta đến gần.
Huống chi hắn còn có thân phận Thái Tử, so với Tam hoàng tử cao quý hơn nhiều.
Chi bằng thừa dịp đi tìm nữ nhân kia, gặp Thái Tử nhiều một chút, từ từ hấp dẫn hắn.
Cổng Đông cung có thị vệ gác, còn có một thái giám đang chạy tới phía ả, hành lễ.
"Tư Mã tiểu thư, điện hạ còn chưa dậy. Xin ngài chờ thêm lát nữa."
Thái giám nhìn trộm Tư Mã Vân Y một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, trong lòng đầy thương tiếc.
Một thiếu nữ khả ái như vậy, lát nữa thế nào cũng bị điện hạ dọa đến vỡ mật.
Mong điện hạ thương hương tiếc ngọc một chút.
Tư Mã Vân Y thẹn thùng cười, lấy ra một ít ngân lượng: "Cảm tạ. Ta muốn hỏi một chút, cung nữ hôm qua, thế nào rồi?"
Thái giám biến sắc, không dám nhận.
"Tư Mã tiểu thư, tuyệt đối không thể đâu." Đông cung quy củ nghiêm ngặt, nếu dám nhận, y sẽ mất mạng. Nhưng y đối với Tư Mã Vân Y có cảm giác thân thiết rất kỳ lạ, y nhỏ giọng nói: "Cung nữ kia còn sống."
Nghe nói người chọc giận Thái tử, tuyệt đối không sống qua ngày hôm sau. Hôm qua nàng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, đây đã là ngày thứ hai, thế mà vẫn bình an vô sự.
Tư Mã Vân Y cảm thấy may mắn lại có chút nghi hoặc.
Hi vọng Lăng Thủy Thanh chưa khôi phục ký ức.
_____________________________________________________________________________
Mặt trời lên cao, Tiêu thị vệ do dự đứng tại cửa tẩm điện.
Mọi ngày Thái Tử điện hạ đã sớm thức dậy, hôm nay sao vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nghĩ đến cung nữ lai lịch không rõ, thân thủ bất phàm kia cũng ở trong tẩm điện, y cau mày, nhịn không được cầm kiếm.
Chẳng lẽ cung nữ kia lại ám sát điện hạ?
Không được, y phải vào xem.
Cho dù điện hạ có trách cứ, y cũng không thể bỏ mặc an nguy của điện hạ.
Tiêu thị vệ đẩy cửa ra, nhìn vào trong.
Chăn mền ngày xưa bằng phẳng, lúc này đang căng phồng, dường như có hai thân thể đang nằm.
Tiêu thị vệ thả nhẹ bước chân, tiến đến thăm dò.
Kiếm trên tay y suýt chút nữa cầm không vững.
Điện hạ ôm cung nữ kia mà ngủ!
Còn ngủ rất ngon lành!
Tiêu thị vệ cảm thấy phương pháp vào cửa của mình sai rồi.
"Điện..."
"Cút!"
Y mới gọi nhỏ một tiếng đã bị nam tử còn đang ngái ngủ mắng.
Tiêu thị vệ khiếp sợ, vội vàng cút ra khỏi tẩm điện, đóng kín cửa lại.
Sáng nay nhất định y chưa rửa kỹ mắt, bằng không sao lại hoang mang thế này.
Y dụi mắt, nhìn trời, vỗ nhẹ trái tim nhỏ bé.
Ồn ào!
Giọng nói kia như nổ ra bên tai, Lăng Thanh Huyền ngẩng đầu, đâm đầu vào xương hàm cứng rắn, lập tức tỉnh cả ngủ.
Sáng rồi, phải đi ăn sáng.
Nàng lạnh mặt đẩy người đang ôm chặt mình ra.
Sở Mính chưa từng ngủ một giấc yên ổn như vậy. Mỗi khi nhắm mắt lại, xung quanh đều là những kẻ muốn tổn thương hắn.
Để bảo vệ chính mình, hắn lựa chọn tổn thương kẻ khác.
Thế nhưng hôm qua, hắn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, ngoại trừ hắn còn có một nữ nhân. Hắn khát vọng nữ nhân đó, muốn đem nàng dung nhập vào trong lồng ngực.
Còn chưa hồi tưởng xong, hắn cảm thấy bị ai đó khẽ đẩy.
Hắn mở to mắt, nhìn thấy thiếu nữ đang bước xuống giường.
Lãnh địa bị xâm phạm, hắn lập tức đứng dậy, tìm thanh kiếm trên đầu giường, đâm về phía Lăng Thanh Huyền.
Lăng Thanh Huyền linh hoạt tránh đi, mắt híp lại: "Ngươi lại muốn gϊếŧ ta?"
Nói xong, không đợi Sở Mính giải thích, nàng bước nhanh về phía trước.
Chỉ một chút nữa, mũi kiếm sẽ đâm vào tim nàng.
Sở Mính cũng không biết vì sao mình hoảng sợ, vội vàng thu kiếm.
"Tại sao ngươi nằm trên giường bổn cung?"
Lăng Thanh Huyền thở dài. Câu hỏi của tiểu gia hỏa thật là nhiều, không thể trực tiếp động thủ luôn hay sao?
Nàng lạnh nhạt mang giày vào: "Ngươi kéo ta lên."
"Không thể nào!"
Sở Mính khẳng định tính cảnh giác của mình rất cao.
Lăng Thanh Huyền lười giải thích, mang giày xong, đi thẳng ra cửa.
Không khí thật trong lành. Muốn đi dạo hoa viên, muốn cho cá ăn, muốn đuổi hoa bắt bướm.
Nàng nhìn qua bên cạnh, Tiêu thị vệ đang phiền muộn nhìn trời.
Đứng đây muốn dọa ai vậy hả?
Nàng nghiêng người muốn lách qua, bị Tiêu thị vệ giơ kiếm ngăn lại: "Đứng lại, ngươi muốn đi đâu?"
Lăng Thanh Huyền nhớ tới hình như hôm qua, người này có chuẩn bị cho nàng một gian phòng nhưng nàng chưa kịp vào xem.
"Trở về phòng."
Tiêu thị vệ quan sát cổ cùng môi của nàng. Ừ, không có dấu vết gì. Chắc là điện hạ chỉ bắt nàng gác đêm thôi.
"Ta dẫn đường cho ngươi."
"Ờ."
Sở Mính bị bỏ quên trong tẩm điện, nhìn vết lõm trên giường, nắm chặt thanh kiếm.
Trong tình huống không chút phòng bị, nàng hoàn toàn có thể gϊếŧ chết hắn.
Rõ ràng hôm qua hắn dùng kiếm đâm nàng, tại sao buổi tối có cơ hội tốt như vậy, nàng lại không ra tay?
Một đống vấn đề chiếm cứ đầu óc Sở Mính. Hắn ôm lấy đầu, hít thở sâu vài hơi mới tỉnh táo lại được.
_______________________________________________________________________________
Lăng Thanh Huyền được đưa tới một căn phòng lớn hơn căn ở Tẩy Y Cục rất nhiều.
Đầu tiên, sờ sờ giường.
Cứng!
Giường tiểu gia hỏa mềm như vậy cơ mà? Nàng muốn đổi giường!
【Lòng vòng như vậy làm gì? Ký chủ, ngươi qua phòng ngủ với nhân vật phản diện không phải nhanh hơn sao?】
Đầu heo của ngươi suốt ngày nghĩ cái gì vậy hả?
【Ngủ đơn thuần thôi mà.】
Lăng Thanh Huyền đá một cái, giường vang lên tiếng kẽo kẹt, sau đó 'nghỉ hưu'.
Buổi tối nàng mà ngủ trên chiếc giường này thật, không té gãy lưng mới là lạ.
"Ta muốn đổi phòng."
Tiêu thị vệ dựa vào cửa, lông mày nhăn đến sắp kẹp chết ruồi.
Mỗi một gian phòng của Đông cung đều rất tốt, sao tới lượt nàng ở lại có vấn đề? Nàng cố ý?
Tiêu thị vệ lại đưa nàng đi xem vài căn phòng khác. Rốt cuộc cũng tìm được một chiếc giường chắc chắn, nàng mới đồng ý.
Tiêu thị vệ: Chợt thấy mình chẳng khác nào tiểu nhị.
"Sau này ngươi là cung nữ thiếp thân của điện hạ, phải xử lý tốt tất cả mọi việc xung quanh điện hạ. Mau thu thập rồi về cạnh điện hạ đi."
Khí thế lăng nhân trên người Lăng Thanh Huyền làm Tiêu thị vệ không dám ở lâu, phân phó vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
【Ký chủ, nữ chính ở ngoài cổng Đông cung. Đi tìm nàng chơi không?】
Không tìm, bổn tọa phải đi làm nhiệm vụ.
Sở Mính nghe thái giám thông báo, ánh mắt không động dù chỉ một chút: "Không gặp."
"Điện hạ, Tư Mã tiểu thư là nữ nhi của Ngự Sử đại nhân. Hẳn là phải có chuyện gấp muốn nói với điện hạ."
Ánh mắt Sở Mính hơi lóe, cho Tư Mã Vân Y vào.
Trong đại điện, bầu không khí ngột ngạt, Tư Mã Vân Y tiến vào, hành lễ với Sở Mính. Ả nhìn hắn một lát, không kiềm được thẹn thùng.
"Điện hạ, cung nữ phạm tội ngày hôm qua còn ở đây không? Lúc trước, thần nữ cùng nàng khá thân thiết nhưng vật quý giá trên người không cánh mà bay, muốn tìm nàng hỏi một chút."
Động tác đọc sách của Sở Mính không thay đổi, đôi mặt lại nhiễm lên sát khí.
Nhiều lời vô ích.
Gϊếŧ đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.