Nữ chính nhất định phải ở bên cạnh nàng một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn cướp được khí vận. 
Lăng Thanh Huyền tránh khỏi tiếp xúc với ả, lạnh giọng: "Tránh ra." 
Bổn tọa có việc, tạm thời tha cho ngươi một mạng. 
Lúc này Tư Mã Vân Y mới phát hiện, giọng điệu cùng biểu tình của Lăng Thanh Huyền phát sinh biến hóa. Nàng đúng ra phải ỷ lại vào mình, giờ lại tránh như rắn rết. 
Chẳng lẽ nàng nhớ lại rồi? 
Tư Mã Vân Y tận lực bảo trì vẻ trấn định: "Tiểu Thanh, có phải ngươi nhớ ra điều gì đó không? Nói cho ta nghe đi." 
Để tránh cho nữ chính tiếp tục lải nhải, Lăng Thanh Huyền cự tuyệt trả lời vấn đề này. 
Nàng lách qua Tư Mã Vân Y, ả lại bám theo không bỏ: "Tiểu Thanh, đây không phải là nơi ngươi có thể tùy tiện đến. Mau trở về đi." 
Tuy quốc sư quanh năm không lộ mặt nhưng nếu có người hữu tâm phát hiện, chuyện của ả sẽ bại lộ. Không được, kế hoạch của ả không thể kết thúc ở đây được. 
Hai người một tránh một đuổi, dần tới bên hồ nước của Ngự Hoa Viên. Tư Mã Vân Y nảy sinh ác ý, cố ý khơi ra đề tài. 
"Tiểu Thanh, ngươi làm sao vậy? Ta là bạn tốt của ngươi. Nếu có chuyện không vui, cứ nói ra đi. Ta nhất định sẽ giúp ngươi." 
Lăng Thanh Huyền dừng bước, nghiêm túc trả lời: "Thật đúng là có." 
"Hả?" Tư Mã Vân Y chỉ khơi chuyện vậy thôi, không ngờ Lăng Thanh Huyền thật sự nói, vậy ả sẽ lắng nghe. 
"Ngươi lại đây." 
Tư Mã Vân Y tiến lên vài bước. Sau đó khi sắp đến gần Lăng Thanh Huyền, chân ả trượt một cái, ngã vào trong hồ. 
'Tùm!' 
 "A! Cứu ta với! Ta không biết bơi! Tiểu Thanh, mau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016022/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.