Chương trước
Chương sau
Thuốc trong ly rượu kia đến nửa đêm mới có tác dụng, chênh lệch thời gian lớn như vậy, có chuyện gì xảy ra thì bọn họ cũng sẽ không bị hoài nghi,
Kỳ Tuấn trộm chìa khóa, vác ba lô nhỏ, đi phía sau cha mẹ của gã.
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, thành bại quyết định ở tối hôm nay.
Cửa mở ra, bên trong tối đen như mực, còn có mùi hương thoang thoảng.
Căn phòng này tốt hơn phòng của  bọn họ nhiều.
Trong cơn ghen ghét, Kỳ Tuấn nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa đi hai bước đã nghe thấy sau lưng vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.
Là ba mẹ của gã.
"Ba? mẹ?"
Không ai đáp lại, trong phòng lại không chút ánh sáng, gã thở phì phò, hết sức khẩn trương, muốn xoay người bỏ chạy.
'Cạch'
Tiếng công tắc điện vang lên, tia sáng chói mắt, gã hơi hơi nheo mắt, nhìn thấy hai bóng người tới gần.
"Ba? Mẹ?" Gã không chắc chắn, cất tiếng hỏi.
Lăng Thanh Huyền dừng bước.
Mắc gì gọi bổn tọa là mẹ? Bổn tọa còn nhỏ!
"Kỳ Tuấn, gan lớn quá ha?" Kỳ Dật cười lạnh, đưa tay tóm lấy gã.
Kỳ Tuấn lúc này mới thấy rõ, hai người trước mặt là Lăng Thanh Huyền và Kỳ Dật, còn ba mẹ của gã đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất.
Gã khiếp sợ nhìn Lăng Thanh Huyền, rõ ràng cô đã  uống ly  rượu kia, tại sao không xảy ra chuyện gì?
Kỳ Tuấn cùng ba mẹ gã chỉnh tề nằm chung một chỗ. Người một nhà phải chung lưng đấu cật.
Bên trong ba lô của Kỳ Tuấn có giấy chuyển nhượng cổ phần cùng con dấu, còn có một ít thứ kỳ kỳ quái quái, Kỳ Dật ném qua một bên.
Lăng Thanh Huyền ở lại trông chừng, nhận tiện báo cảnh sát, Kỳ Dật đi tìm Kỳ lão gia tử.
Trong phòng ông cụ không mở đèn, ông ngồi ngay ngắn bên mép giường, đôi mắt sáng rọi.
"Ông nội?"
Kỳ Dật bước tới, bị ông cụ ngăn lại.
"Không cần phải nói, ông biết hết rồi."
Sống nhiều năm như vậy, ông hầu như có thể nhìn thấu được. Chuyện ngày hôm nay đúng là chuyện đám người Kỳ gia làm ra được.
Ông cụ nắm lấy tay Kỳ Dật, biểu tình bi ai: "Kỳ Dật, năm xưa là Kỳ gia có lỗi với ba mẹ cháu. Nhận cháu làm con nuôi cũng là để đền bù lại sai lầm năm đó."
"Cháu vốn có lòng cảm kích Kỳ gia, là tụi nó, làm chết tâm của cháu."
"Cháu không sai, sai là Kỳ gia. Đã đến lúc tụi nó nên trả lại cho cháu."
Kỳ Dật cười khẽ, gật đầu: "Ông nội, cháu sẽ chăm sóc ông thật tốt, để ông an hưởng tuổi già."
Bầu không khí vô cùng cảm động, kết quả bị ông cụ tạt một xô nước lạnh: "Quỷ cần bây chăm sóc. Ông già này ở một mình vui phơi phới. Bảo cháu dâu thường xuyên về thăm ông là được, bây thì miễn."
Kỳ Dật: ...
Hắn bị ghét bỏ dữ vậy sao?
Không được, nàng dâu phải giữ bên mình, không thể lơi lỏng một phút nào.
Khi cảnh sát đến, Kỳ Dật nhân tiện giao cho họ toàn bộ chứng cứ lúc trước thu thập được, đám người Kỳ gia cứ để cho pháp luật xử lý.
Kỳ Dật cùng Lăng Thanh Huyền ở lại lão trạch ba ngày, hắn cũng vừa đau vừa sướng ba ngày.
Vừa trở về lập tức đi tìm Lưu Hạ tính sổ, kết quả tìm không thấy người.
"Anh tìm Lưu Hạ?" Lăng Thanh Huyền cảm thấy dạo này nam nhân nhà mình đặc biệt thân thiết với Lưu Hạ.
【Ký chủ, có phải ghen rồi không hả? ~ 】
Không phải.
Bổn tọa đang nghĩ có phải tiểu gia có hứng thú với cosplay không? Hắn tìm Lưu Hạ, chẳng lẽ muốn thử giả gái?
ZZ cười hì hì: 【Đàn ông giả gái chỉ có không lần và vô số lần, xin ký chủ bảo vệ nhân vật phản diện thật tốt!】
Lăng Thanh Huyền vuốt cằm, hay là bảo tiểu gia hỏa thử xem?
【Ký chủ! Hãy xì tóp ngay cái ý tưởng đáng sợ đó lại!】
Làm gì mà ngươi kích động dữ vậy?
【A hi hi.】
Kỳ Dật còn chưa biết cô đang nghĩ gì nên gật đầu: "Ừ, tìm cậu ta có chút việc."
Lăng Thanh Huyền hỏi Lưu Hiểu, lại phát hiện cô ấy cũng không liên lạc được với Lưu Hạ.
Có điều Lưu Hiểu có chút manh mối, nói không chừng có quan hệ với Hạ Kình, nhưng mà Lưu Hiểu cũng tìm không được Hạ Kình.
Thế là Lăng Thanh Huyền tổng kết với Kỳ Dật: "Tìm Hạ Kình."
Kỳ Dật bảo người đi tìm.
Hạ Kình được tìm thấy trong tầng hầm tại nhà mình. Nơi đó hiệu quả cách âm rất tốt, lại vô cùng khó tìm được cửa vào.
Nếu không phải trước kia Kỳ Dật từng tới đó, thật đúng là tìm không ra cậu.
Trong phòng vốn phải bừa bộn lại được Lưu Hạ dọn dẹp sạch sẽ. Khi Kỳ Dật tìm tới, Lưu Hạ đang khuyên Hạ Kình ăn cơm.
"Cút!" Hạ Kình không còn chút sức lực mà cố rống lên, sau đó ôm lấy đầu gối, không để ý tới ai nữa.
Lưu Hạ ăn một muỗng cháo, đè cậu lại mớm qua.
Biện pháp này có chút thô bạo, Kỳ Dật xuất hiện mới giúp Hạ Kình tìm lại chút sức sống.
"Kỳ Dật, mau cứu tôi ra ngoài!" Hạ Kình đạp Lưu Hạ một cái, cầu cứu Kỳ Dật.
 Kỳ Dật nhìn dấu vết trên người cậu, bảo Lưu Hạ cho mình một lời giải thích.
Lưu Hạ không chút e dè: "Tôi thích ảnh."
Hạ Kình mắng: "Xí! Cậu thích tra tấn tôi thì có! Cậu đi chết đi!"
Kỳ Dật bảo Lưu Hạ đi ra ngoài, hắn ở lại trò chuyện với Hạ Kình một lát.
"Không thích?"
Hạ Kình nổi sùng: "Anh sẽ thích người trói mình lại, đè mình hết ngày này qua ngày khác sao? Ông đây suýt nữa sức cùng lực kiệt mà chết đây nè!"
Kỳ Dật nghĩ nếu mình và Lăng Thanh Huyền chơi trò này...
Ừ, hắn chắc chắn là người bị trói. (ノ_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.