Chương trước
Chương sau
Trước khi Kỳ Dật kịp xuống tay trừng trị Kỳ gia, sinh nhật của Kỳ lão gia tử đã tới.
Trên đường trở về lão trạch, Kỳ Dật lấy ra một hộp quà trao cho cô.
"Quà sinh nhật." Hôm nay cũng trùng hợp là sinh nhật của cô.
Lăng Thanh Huyền yên lặng tiếp nhận. Cô nhận bao nhiêu lần quà sinh nhật rồi nhỉ?
Lớn tuổi đãng trí mà.
【Hô hô, ký chủ, ngươi lớn tuổi thật á.】
Ngươi vừa mới nói cái gì?
【...Ta nói ký chủ còn trẻ trung xinh đẹp, sao mà đãng trí được.】
Có một luật bất thành văn, rằng phụ nữ có thể tự nói mình già, nhưng người khác tuyệt đối không thể chạm đến.
Thật đáng sợ.
Hộp mở ra, giữa lớp vải lụa đặt một chiếc vòng tay, chính là từ khối ngọc băng hoa phù dung lần trước gia công thành.
Kỳ Dạt cầm lấy, tự tay đeo lên tay cô.
Lớn nhỏ phù hợp, ấm lạnh thoải mái.
Kỳ Dật hôn lên mu bàn tay cô, cười hỏi: "Thích không?"
Lăng Thanh Huyền xoay cổ tay vài vòng.
Không thích. Lúc đánh người có chút bất tiện.
【Ký chủ, xin khen nhân vật phản diện. Quá trình chế tác vòng tay này, nhân vật phản diện cũng có tham dự đó.】
Lăng Thanh Huyền liếc mắt nhìn, trên tay Kỳ Dật có vết cắt cùng vài vết thương nhỏ khác.
Cô đè lại cổ tay, gật đầu một cái.
Kỳ Dật hôn cô: "Thích là tốt rồi. Ngọc lần trước em chọn, tôi đã đặt làm thành một cái ngọc bội. Lát nữa em tặng cho ông nội, ông nhất định sẽ rất thích."
Lăng Thanh Huyền tỏ ý mình đã hiểu, tiếp đó chỉ vào chiếc hộp đặt ở ghế sau: "Trong đó đựng cái gì?"
Kỳ Dật có chút lúng túng, dời ánh mắt: "Không có, không có gì. Lão trạch nhiều phòng, tối nay chúng ta ở lại một đêm đi."
"Ờ."
Lăng Thanh Huyền dùng thấu thị nhìn một chút, thấy trong hộp toàn những thứ kỳ kỳ quái quái.
Dầu bôi trơn? Găng tay? Thuốc mỡ?
Những thứ này để làm gì?
【Khụ khụ, ký chủ, xin đừng vạch trần nhân vật phản diện nha.】
Không rảnh.
Ai quan tâm dùng làm gì, dù sao cũng không phải dùng trên người cô.
Đến lão trạch, Kỳ Dật tự mình mở cửa cho cô, dắt tay cô xuống xe.
Cô hôm nay vẫn mặc thường phục thoải mái, bất qua kiểu tóc bị Kỳ Dật lôi kéo đi sửa sang một chút, nhìn qua sáng sủa hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian này, tóc cô hơi dài ra. Kỳ Dật muốn cô nuôi tóc dài, như vậy nhìn giống con gái một chút.
Mặc dù cô là nam hay nữ thì hắn cũng đều thích nhưng trong lòng vẫn muốn thấy cô mặc nữ trang.
Kỳ Dật cùng Lăng Thanh Huyền mới vừa vào cửa đã thấy người của Kỳ gia ngồi trên ghế sô-pha.
Bọn họ vây quanh Kỳ lão gia tử mà lải nhải, có thể từ mấy chữ nghe loang thoáng mà đoán được, họ đang nói về Kỳ Dật.
"Kỳ Dật, sao giờ này bây mới tới? Có phải không muốn gặp ông già này không hả?" Kỳ lão gia tử cơ thể khang kiện, nói chuyện trung khí mười phần.
Ông một giây trước còn đang hỏi Kỳ Dật, giây sau ánh mắt đã dính lên người Lăng Thanh Huyền.
Kỳ Dật nhiều năm như vậy chưa từng mang theo ai về nhà, đây là lần đầu tiên. Vừa mới giới thiệu, Kỳ lão gia tử đã kích động mà đứng lên.
Người của Kỳ gia ngồi bên cạnh sợ hết hồn.
"Đây là bé gái nhà ai? Thật là xinh xắn á!" Kỳ lão gia tử thậm chí tự mình đi đến bên Lăng Thanh Huyền, kéo cô ngồi xuống.
Kỳ Dật bị Kỳ lão gia tử ngó lơ vẻ mặt ngơ ngác. Quả nhiên người già thì ánh mắt cũng kém đi. Một nam sinh đứng chình ình ở đó lại bị nhìn thành nữ sinh.
Không sao. Vừa lúc lão gia tử muốn cháu dâu, cứ coi như thân ái là cháu dâu của ông đi.
Sau đó những lời của người Kỳ gia đều bị lão gia tử bỏ ngoài tai, ông chỉ mải mê hỏi chuyện Lăng Thanh Huyền.
Như hỏi cô tên gì, làm nghề gì, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi, vân vân.
Chờ đến khi biết được tuổi tác của cô, ánh mắt lão gia tử nhìn về phía Kỳ Dật có chút ý vị thâm trường.
"Không tồi, vợ là phải nuôi từ nhỏ. Chờ cháu thành niên, liền cho hai đứa đính hôn, có chịu không?"
Lăng Thanh Huyền không có ý kiến. Trước mặt người lớn, chỉ cần họ không làm chuyện quá đáng, Lăng Thanh Huyền vẫn rất lễ phép.
【Xem ra chỉ có lão nhân gia mới trị được ký chủ.】
Dù sao bọn họ cùng bổn tọa chênh lệch tuổi tác ít hơn, khoảng cách thế hệ không lớn.
ZZ: ??? Quái vật lí luận, bà hoàng logic.
Chờ mãi đến khi lão nhân gia khát nước, nhấp ngụm trà, Kỳ phụ, Kỳ mẫu mới nói chen vào.
"Ông nội, ông phân xử đi. Đúng là Kỳ Tuấn đứa nhỏ này cũng có lỗi, nhưng Kỳ Dật là trưởng bối, một chút lòng yêu thương con cháu cũng không có."
"Tập đoàn Kỳ thị vốn nên là chúng ta cùng nhau quản, nó sao có thể độc chiếm. Coi như không phân cho bọn cháu, Kỳ Tuấn là cháu đích tôn, phải chiếm phần hơn mới đúng."
Kỳ lão gia tử chậm rãi thổi lá trà trong chén, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nhẹ nhàng khoan thai mà nói.
"Kỳ Dật thiếu nợ tụi bây cái gì?"
"Tập đoàn Kỳ thị có công sức của tụi bây?"
"Đòi tiền đòi của, là ông già này cho tụi bây mặt mũi?"
Liên tiếp mấy vấn đề, không ai trả lời, phòng khách rộng lớn có chút xấu hổ.
Lăng Thanh Huyền nâng chung trà lên, học theo lão gia tử, thổi thổi lá trà.
Mới thổi mấy cái, chén trà đã bị cướp đi. Kỳ Dật vẻ mặt đứng đắn giúp cô thổi ấm mới đưa cho cô.
"Coi chừng phỏng."
Động tác và ngữ điệu cưng chiều như vậy, Kỳ lão gia tử sinh thời có thể thấy được, suýt chút nữa cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Lăng Thanh Huyền bưng trà, suy tư. Trong này nhất định có nước bọt của tiểu gia hỏa thổi vào.
Uống hay không đây?
【Ký chủ, bình thường ngươi hôn hắn sao không thấy ngại nước bọt?】
Cũng đúng.
Cho nên Lăng Thanh Huyền uống một hớp. Âm ấm, không bỏng.
Ánh mắt của Kỳ Dật toàn bộ đặt trên người cô. Nhất cử nhất động của cô vào mắt hắn đều thành đáng yêu, dễ mến.
Có được cô, thật sự rất may mắn.
Nếu không phải hiện tại có nhiều người như vậy, hắn nhất định sẽ tiến lên, ôm cô vào lòng, quấn quít một trận.
Thời gian ở bên cô đều không muốn vì kẻ khác mà lãng phí một giây.
"Nội, đây là quà cháu tặng ông." Lăng Thanh Huyền lấy ngọc bội ra, lão gia tử rất yêu thích, ngay tại chỗ đưa cho cô mấy quyển sổ đỏ.
Người của Kỳ gia rốt cuộc từ ngỡ ngàng tỉnh lại, giọng điệu trách cứ: "Ông! Ông làm gì vậy? Mới gặp lần đầu đã đưa đồ quý như vậy?"
Kỳ lão gia tử hừ một tiếng: "Ông già đây cho cháu dâu quà gặp mặt, tụi bây ầm ĩ cái gì?"
Mấy quyển sổ đỏ toàn bộ nhét vào tay Lăng Thanh Huyền.
Cô không muốn lấy cho lắm.
Thật phiền phức, nặng muốn chết.
Thế là cô thuận tay ném cho Kỳ Dật.
Kỳ lão gia tử rất hài lòng. Cháu dâu thật là khôn khéo, nhận được quà liền chuyền tay cho nam nhân nhà mình. Tốt tốt, không lỗ, không lỗ.
Kỳ Tuấn ngồi không yên: "Ông cố, ông thiên vị có hơi quá đáng rồi. Ba con không phải cháu nội của ông sao? Sao ông có thể cho nhà chú nhiều đồ tốt như vậy?"
"Hơn nữa tập đoàn Kỳ thị lớn như vậy, một mình chú quản cũng mệt mỏi mà. Cháu đã thành niên, có thể qua giúp một tay."
Gã tương đối tha thiết, Kỳ lão gia tử chỉ liếc gã một cái, thở dai: "Phải, cháu cũng thành niên. Lúc nào chuẩn bị ra ngoài rèn luyện? Công ty là dùng thực lực để nói chuyện. Cháu nếu giỏi hơn Kỳ Dật thì sao cũng được. Nếu không bằng ai, thế thì đừng ở đây chướng chỗ."
Lão gia tử nói tương đối thẳng thắn, Kỳ Tuấn kìm nén đến mặt bỏ bừng.
"Cháu dâu, trong nhà nhiều phòng lắm. Chờ ăn cơm xong, cháu với Kỳ Dật ở lại đây đi nha."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.