Chương trước
Chương sau
Tài chính của Kỳ gia bị đóng băng, Kỳ Tuấn mang danh là phú nhị đại, lại không xu dính túi.
Tất cả tiền bạc của gã là Kỳ gia cho, xưa nay chưa từng biết tích trữ.
Sau khi sự việc phát sinh, gã lập tức bị mang về. Người của Kỳ gia đều vặn hỏi gã, có phải gã đắc tội Kỳ Dật hay không.
Gã xác thực đắc tội, còn đắc tội hai lần.
Gã cho là Kỳ Dật chỉ cảnh cáo ngoài miệng, không ngờ lại liên lụy toàn bộ Kỳ gia.
Trước kia gã là độc đinh của Kỳ gia, hưởng thụ muôn ngàn sủng ái, bây giờ tất cả mọi người đều đang ép gã phải đi xin lỗi Kỳ Dật.
"Con có làm gì sai đâu. Mọi người rốt cuộc muốn bị hắn khống chế tới khi nào? Hắn cùng lắm là một đứa con nuôi, dựa vào cái gì Kỳ gia phải kiêng kị hắn."
Kỳ Dật, ở Kỳ gia chỉ có một người duy nhất đứng về phía hắn, chính là Kỳ lão gia tử. Mà Kỳ lão gia tử ở tại lão trạch, không tham dự phân tranh.
Hắn là con nuôi của Kỳ gia, mang lấy họ Kỳ, cũng làm vang danh tập đoàn Kỳ thị, thế nhưng Kỳ gia không một ai vừa mắt hắn.
Bởi vì hắn cho tới bây giờ cũng không đem thành quả của bản thân chia sẻ cho người của Kỳ gia, cũng không cho bọn họ tiền tài.
Bọn họ đến chỗ Kỳ lão gia tử làm loạn, hắn mới phân một ít tài chính cho Kỳ gia.
Hiện giờ lại chỉ vì Kỳ Tuấn đắc tội hắn, hắn liền đắc tội toàn bộ Kỳ gia.
Đúng là thứ lòng lang dạ sói, sau này thế nào cũng tìm cách diệt trừ họ.
Lời của Kỳ Tuấn gióng lên hồi chuông cảnh báo trong đầu Kỳ gia. Bọn họ phải mau chóng tiến hành kế hoạch đối kháng Kỳ Dật.
Kỳ Tuấn xả giận một trận, mắt lạnh nhìn bọn họ.
"Con cứ xin lỗi trước đi, để hắn buông lỏng cảnh giác. Đợi đến sinh nhật của lão gia tử, hắn phải trở về lão trạch, không chơi chết hắn, chúng ta có thể dùng lão gia tử uy hiếp."
Kỳ Tuấn ánh mắt hung ác, tạm thời tiếp nhận đề nghị này.
_______________________________________________________________________________
Đồ Tuyết Nguyệt gần đây sống không tốt lắm.
Lần trước sau khi Lăng Thanh Huyền bị mang đi, Kỳ Tuấn đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu ả, còn kéo ả vào sổ đen.
Về sau cũng không cùng ả lui tới.
Lăng Thanh Huyền bởi vì video quay lén được truyền bá ra, động tác lưu loát cũng hình tượng điển trai, khốc huyễn chỉ nháy mắt nổi danh trong toàn giới cosplay.
Câu lạc bộ lúc trước không cùng cô hợp tác tổn thất cơ hội vô cùng tốt.
Đoàn trưởng đặc biệt đi cos đoàn một chuyến, sau khi biết được tình hình từ Lưu Hiểu, trở về liền đuổi Đồ Tuyết Nguyệt ra ngoài.
Loại người vì ân oán cá nhân, không màng lợi ích tập thể, giữ lại cũng là tai họa.
Không chỉ vậy, Đồ Tuyết Nguyệt trở lại trường, trên diễn đàn xuất hiện một ít chuyện xấu ả từng làm trong quá khứ, bao gồm cả châm ngòi li gián, cướp bạn trai, vân vân.
Ả lập tức trở thành chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh.
"Lăng Manh!"
Ký  túc xá của trường không ở lại được nữa, ả dọn ra ngoài, lại bởi vì vấn đề tiền thuê nhà, chỉ có thể thuê nhà trọ rẻ tiền.
Hàng xóm tố chất không tốt, ả không có ngày nào ngủ ngon giấc, cả người nhanh chóng tiều tụy.
Dung nhan mỹ lệ suy sút, những nam sinh vây quanh ả cũng dần dần giảm bớt.
Đồ Tuyết Nguyệt hận Lăng Thanh Huyền, cảm thấy hết thảy là do cô tạo ra.
_______________________________________________________________________________
Thư ký Lý cảm thấy gần đây áp lực không lớn... mới là lạ.
Có một nam sinh, thỉnh thoảng sẽ tới đưa cơm.
Mặc dù là cơm hộp, nhưng tổng giám đốc vẫn tràn đầy vui vẻ mà ăn hết.
Lại ví dụ như, trong văn phòng tổng giám đốc, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ít đồ vật của nữ sinh, quần áo, giày dép, trang sức, vân vân.
Càng nghĩ càng thấy ớn, thư ký không dám nghĩ sâu thêm, cô sợ tối về ngủ không được.
"Sao còn chưa tới nữa?" Giờ cơm trưa vừa đến, cảm giác của Kỳ Dật so với đồng hồ còn chính xác hơn.
Thư ký ra ngoài thăm dò, thang máy không có phản ứng, nam sinh kia hôm nay không đến.
Điện thoại reo lên, Kỳ Dật tưởng là Lăng Thanh Huyền, lập tức bắt máy. Kết quả đầu dây bên kia là một đống lời thô tục, cho nên hắn đen mặt cúp máy.
Di động lại vang lên, Kỳ Dật thấy là Hạ Kình, nhấc máy.
Sau vài câu thô tục làm nền, giọng Hạ Kình vô cùng ủy khuất.
"Kỳ Dật, Kỳ đại gia, tôi bị người ta ngủ."
Kỳ Dật trầm mặc hai giây: "Cậu không phải rất thích sao?"
Hạ Kình gầm thét: "Tôi bị nam nhân ngủ! Nam nhân! Chính là tên Lưu Hạ kia! Hôm đó anh bảo tôi đi đón em gái ngực khủng, rõ ràng là một tên nam nhân! Kỳ Dật, có huynh đệ nào như anh sao? Anh hại chết tôi!"
Lưu Hạ đi rồi, cậu ở trong xe dại ra lâu thật lâu, tiếp đó ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh ngủ mới phát hiện, tên mắc dịch kia còn giúp cậu rửa sạch, sửa sang lại rồi mới đi.
Mắng vài câu thô tục, cậu mở cửa sổ xe ra, tản bớt mùi, thuận tiện làm đầu óc thanh tỉnh một chút.
Cậu bị người ta ngủ, còn là nam nhân.
Lần đầu tiên trong đời cảm nhận được nhục nhã to lớn.
Những lời Lưu Hạ thì thầm bên tai cậu vẫn còn vờn quanh, những lời khiến người đỏ mặt tía tai, sao tên đó có thể nhàn nhã, ung dung mà nói ra.
Bụm mặt, Hạ Kình suýt chút nữa khóc.
Nhưng cậu nhịn được, cậu quyết định đi tìm Lưu Hạ tính sổ.
Khẽ động, mông lại đau xót, đến cả lái xe cũng là vấn đề.
Lại mắng mấy câu, cậu chịu đựng không gọi cho Kỳ Dật, hai mắt vô thần nằm trên xe suốt mấy tiếng, đợi đến đỡ hơn một chút mới chạy xe về nhà.
Nằm vài ngày, cậu mới vượt qua được bóng ma tâm lý.
Cậu không gọi cho Lưu Hạ, cũng không liên lạc với Kỳ Dật.
Cả người ngơ ngơ ngác ngác gầy đi trông thấy mới kìm nén không được gọi cho Kỳ Dật.
Lần trước ở gay bar, người ở bên cạnh Kỳ Dật hình như là nam sinh, cho nên thỉnh giáo Kỳ Dật, chắc là thích hợp nhất.
Thư ký Lý vành tai hơi nhúc nhích, có chút hưng phấn. Giọng đầu dây bên kia quá lớn, hình như cô mới nghe được cái gì đó.
Thật như cô nghĩ chăng?
Bất quá nhìn sắc mặt tổng giám đốc, cô lập tức thức thời đi ra ngoài.
"Cậu đã chết đâu mà." Kỳ Dật rất có hứng thú: "Cảm giác thế nào? Không thoải mái chút nào sao?"
Hạ Kình còn tưởng hắn đang quan tâm, cảm thấy hắn còn chút lương tri.
"Ban đầu thật đau đến thấu trời xanh, sau đó... cũng không tệ lắm. Bất quá làm lâu thêm chút nữa thì thật chịu không nổi."
Nhớ lại cảm giác đêm đó, Hạ Kình còn chưa nhận ra mặt mình đang đỏ như trái cà chua.
Lưu Hạ cũng coi như điêu luyện, ít nhất ngay từ đầu cũng không làm cậu chịu tổn thương quá lớn.
Khoan đã! Cậu khen tên chó chết đó làm gì!
"Ra là vậy." Kỳ Dật nghĩ nghĩ: "Vậy tới lúc đó tôi nhất định phải chuẩn bị thật kỹ."
"Hả?" Hạ Kình không hiểu lắm.
"Tôi cùng thân ái còn chưa làm qua chuyện này, cho nên cảm ơn kinh nghiệm của cậu nhé."
Định mệnh!
Hạ Kình tức giận đến phát run: "Kỳ Dật! Anh đi chết đi!"
Điện thoại cúp máy, Kỳ Dật xoay người tới bên máy tính, vào Baidu tìm những thứ cần thiết.
Hắn học tập vô cùng nghiêm túc, để đến lúc đó không làm thương tổn đến Lăng Thanh Huyền.
Tiếng đập cửa vang lên, Kỳ Dật vội vàng tắt đi giao diện máy tính, ngước mắt, bị Lăng Thanh Huyền bắt được một tia hốt hoảng.
"Đang xem cái gì không thể cho người khác biết?"
Nghe nói nam sinh rất thích một mình lén lút xem mấy thứ phim gì đó, chẳng lẽ mới nãy hắn đang xem?
Lăng Thanh Huyền đặt hộp cơm lên bàn, đưa đầu nhìn mặt bàn sạch sẽ.
Mới nãy hắn nhất định có xem, nếu không sao lại chột dạ.
"Không xem gì cả, cùng nhau ăn cơm đi."
Lăng Thanh Huyền cũng không để ý, thuận thế ngồi vào lòng hắn. Hộp cơm vừa mở ra, thư ký Lý đã bước vào.
"Kỳ tổng, có một hội nghị khẩn...cấp?"
Shota trẻ tuổi anh tuấn đang ngồi trên đùi tổng giám đốc nhà mình. Tư thế của hai người... có chút vi diệu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.