Ánh mắt chỉ lướt ngang qua một chốc, Kỳ Dật đã không muốn nhìn ả thêm giây nào nữa.
Hắn bức thiết muốn nhìn Lăng Thanh Huyền, bước chân cũng nhanh hơn.
Chờ đến khi tới được bên cô, lập tức kéo tay cô: "Có bị thương không? Đánh tay có đau không?"
Tay của bổn tọa có phải cục bột đâu.
Lăng Thanh Huyền không ngờ hắn sẽ tới nhanh như vậy, lúc này mới chú ý mái tóc của hắn hơi lộn xộn, hơi thở cũng có chút bất ổn.
Tiểu gia hỏa chạy tới?
Chạy nhanh như vậy tới còn ra vẻ ngầu lòi, còn đoạt đầu người.
Lăng Thanh Huyền không vui nổi.
【Ký chủ, niềm vui của ngươi thật đặc biệt.】
Ngươi có ý kiến?
【Không có ~】
Kỳ Tuấn mới nãy còn kiêu căng, ngang ngược, bây giờ cứ như vậy nằm rạp trên mặt đất. Tất cả mọi người che miệng lại, không có hứng thú tiếp tục nhìn gã.
Ngược lại tương tác giữa Kỳ Dật cùng Lăng Thanh Huyền, làm bọn họ ăn dưa đến say sưa ngon lành.
Một người từ lạnh lùng bỗng trở nên cưng chiều, một người biểu tình không quá vui vẻ, hơn nữa đều là nam nhân!
Máu hủ đang trào dâng nơi con tim này!
Aaa, nếu có thể lại gần thêm chút nữa, ôm ấp hôn hít thì càng tốt á.
Kỳ Dật mắt sắc nhìn thấy vết máu trên quần áo của Lăng Thanh Huyền, vươn tay đem cô bế ngang lên.
"Tôi đưa em đi bệnh viện."
"Tôi..."
Bổn tọa không bị thương!
Còn cái kiểu ôm công chúa này thật mất mặt mà!
Bộ dáng này của cô lúc này là trực tiếp súc trong lòng hắn, vô cùng nhỏ nhắn, xinh xắn động lòng người. Cô mới không chịu đâu!
Kỳ Dật vững chãi ôm cô đến trước mặt Kỳ Tuấn, ánh mắt dịu dàng lập tức trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016007/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.