"Ồn muốn chết, Hạ Ca, về nhà thôi."
Ngữ khí cực kỳ thanh lãnh, lại quanh quẩn trong trái tim Hạ Ca.
Hạ gia không phải nhà của hắn. Nơi có cô, mới là nhà của hắn.
Tay hắn được cô nhẹ nhàng nắm, lại như dây xích trói họ lại bên nhau, không thể tách rời.
Thỉnh thoảng được thiếu nữ nhu nhược che chở, cảm giác cũng không tệ.
"Những lời Nguyễn Mạch nói là sự thật? Cháu đem thọ mệnh cho cô ta?"
Lão nhân ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lăng Thanh Huyền, có lẽ cũng cho rằng cô không phải loại quỷ lương thiện.
Lăng Thanh Huyền nhìn chằm chằm đáp lại. So mắt ai to hơn à? Sợ ông chắc. ٩(╬ʘ益ʘ╬)۶
Hạ Ca khách sáo trả lời: "Chuyện của tôi không nhọc lòng các trưởng lão quan tâm. Tôi tự có chừng mực."
"Chúng tôi đi trước. Cáo từ."
Một người một quỷ sóng vai rời đi, xung quanh thật có ai tiến lên ngăn trở.
Ra khỏi khách sạn Nghiệp Linh, Hạ Ca thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn cảnh nơi đó, hắn ở lâu không được. Quả nhiên vẫn là ở bên cạnh Lăng Thanh Huyền nhẹ nhõm nhất.
"Quyết định không quay về?" Lăng Thanh Huyền chọc chọc mặt hắn.
Hạ Ca mềm nhũn nhìn cô: "Ừ."
Mặt cứ để yên cho Lăng Thanh Huyền chọc, hắn một chút phản kháng cũng không có.
Tiểu gia hỏa đột nhiên nghe lời như vậy, Lăng Thanh Huyền có chút không quen.
Cô đưa mặt qua.
Có qua có lại, bổn tọa chọc mặt ngươi, cho ngươi sờ lại một chút.
【Ký chủ, kiểu nào cũng là ngươi kiếm lời.】
Bổn tọa kiếm lời không tốt sao? Ngươi muốn bổn tọa thua lỗ?
【Không, không có.】
Hạ Ca xoa xoa đầu cô, tươi cười như ánh dương.
Đó là một nụ cười vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1015980/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.