Hạ Ca dùng tay quạt gió, cũng hòa dịu không được nhiệt độ trên mặt.
Hắn cuống quít vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra lại đụng phải người quen.
Liếc mắt một cái, hắn nhanh chóng lách người đi qua.
"Hạ Ca!"
Nguyễn Mạch kêu một tiếng, cực kỳ bất mãn với thái độ của hắn.
Ai trông thấy ả mà không bước lên bắt chuyện lấy lòng? Có ai như Hạ Ca, xem ả như không khí?
"Có chuyện gì?" Giọng điệu Hạ Ca bình đạm nhưng tiếng nói của thiếu niên mang theo từ tính, từng chữ lọt vào tai khiến người tê dại.
Giọt nước trên lọn tóc trượt xuống, làm đuôi vài sợi hơi hơi cong lên.
Mắt đen như mặc ngọc dưới đôi mày hơi nhíu, tán phát ra xa cách.
Nguyễn Mạch trước nay chưa từng chú ý, hóa ra hắn đẹp như vậy.
Thấy đôi môi mỏng của hắn khẽ mím, Nguyễn Mạch không tự chủ được nhấp môi, bỗng giật mình.
Ả suýt chút nữa quên mất mình đến đây làm gì.
Vốn muốn hỏi chuyện của hắn cùng lệ quỷ kia, lời đến bên miệng, ả quay đầu: "Món nợ lần trước cậu đánh tôi, đến lúc phải trả rồi."
Hạ Ca nâng tay lên: "Phải cho cô thêm vài bạt tay nữa?"
Thân ái nói, muốn đánh thì phải đánh nhiều một chút, đánh mạnh một chút.
Nhưng hắn không muốn tay mình chạm vào ả lần thứ hai đâu.
Nguyễn Mạch lui lại nửa bước, ánh mắt khiếp sợ: "Cậu!"
Ả 'cậu' nửa ngày, không nói thêm được lời nào, dường như bị cử chỉ của Hạ Ca làm đần cả óc.
"Chó ngoan không cản đường."
Hạ Ca muốn đi gấp, đây là địa bàn của Thiên Sư Phủ, không nên gây rắc rối.
Nhưng Nguyễn Mạch sao có thể dễ dàng buông tha hắn.
Ả rút ra Âm Quỷ Phiên, quỷ hầu mang theo hắc khí xuất hiện bên cạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1015978/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.