Chương trước
Chương sau
Lăng Thanh Huyền tại thành trì kia đợi ba tháng, trong đó hai tháng rưỡi trôi qua bình đạm như nước. Nàng sắp mọc cỏ tới nơi rồi.
ZZ, chúng ta hồi kinh đi.
Chẳng còn ai tới cho bổn tọa đánh.
【...Nữ hài tử đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ cái gì? Ký chủ, bên Lý Như cùng Hoàng Phủ Hạnh còn chưa chuẩn bị xong. Lúc này trở về là quá sớm.】
Vậy bổn tọa còn phải đợi bao lâu nữa? Chân bổn tọa mọc nấm rồi kia kìa!
【Nấm đó là mấy hôm trước trời mưa mọc ra đó chứ.】
Ăn được không?
【...】
Lăng Thanh Huyền tiện tay hái nấm, chuẩn bị đem về cho Giang Ly nấu ăn.
"Điện hạ!"
Đột nhiên có tướng lĩnh chạy tới lớn tiếng gọi, Lăng Thanh Huyền sợ tới mức rơi mất nấm.
Thiếu niên, bổn tọa thấy ngươi trung khí mười phần, không bằng đi chặt mấy bó củi về cho Giang Ly làm cơm đi.
"Chuyện gì?" Lăng Thanh Huyền phủi phủi bụi đất trên cây nấm. Không thể lãng phí đồ ăn.
Tướng lĩnh ôm quyền nói: "Có một vị công tử từ kinh thành tới, nói là nhị nhi tử của Thừa Tướng - Thượng Quan Như An, muốn gặp điện hạ."
"Không quen." Lăng Thanh Huyền xua tay.
Nàng chưa đi được mấy bước, một thanh niên mặc tố y nhào tới. Nàng vội vàng tránh ra, cây nấm kia lại rơi xuống đất, bị giẫm nát.
Tội lỗi, xem ra nó không có duyên trở thành món ăn.
"Điện hạ vì cái gì nói không quen biết ta?" Thượng Quan Như An giọng khàn khàn, phong trần mệt mỏi, có chút chật vật.
Y đã từng là vị hôn phu của Lăng Thanh Huyền, thế mà bây giờ đã thành người lạ sao?
Lời nàng nói bị nghe thấy rồi.
Lăng Thanh Huyền chắp tay mà đứng, đôi mắt lạnh lùng, ngang tàng bất động: "Sao ngươi lại tới đây?"
Thượng Quan Như An hốc mắt đỏ lên, bật khóc: "Điện hạ, mẹ của ta xảy ra chuyện. Ngài giúp ta đi! Giúp ta, có được không? Ta..."
Lời còn chưa dứt, y phảng phất lặn lội đường xa mệt nhọc quá độ, hôn mê bất tỉnh.
Lăng Thanh Huyền khựng lại một giây, vòng qua người y.
Tướng lĩnh: "Điện hạ, vị công tử này an trí thế nào?"
Từ đối thoại cho thấy bọn họ quen biết nhau, tướng lĩnh đầu óc cũng không ngốc.
Bọn họ vẫn luôn đóng tại đây, không biết những chuyện chốn kinh thành. Công tử này nhất định là cùng đường mạt lộ mới đến tìm điện hạ.
Nhưng mà sao điện hạ có vẻ một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có? Công tử này cũng rất tuấn tú, mặc dù không đẹp bằng phu quân của điện hạ.
"Để đó đi." 
Không được, có chút cản trở, đây là giữa lộ.
Lăng Thanh Huyền chỉ vào xó xỉnh bên cạnh: "Dời qua đó đi."
Tướng lĩnh: "..."
Thời điểm Thượng Quan Như An tỉnh lại, trời còn chưa hoàn toàn tối, nhưng có khoảng mười nữ nhân cao lớn thô kệch đang đứng trước mặt y.
Y bị dọa đến run chân.
"Các ngươi có nghe nói không? Người này là vị hôn phu trước kia của điện hạ."
"Điện hạ lấy đâu ra vị hôn phu. Ngài ấy chỉ một mình Giang chính phu. Nam nhân này chắc là tới lừa tiền."
"Nhìn bộ dáng cũng không tệ lắm. Điện hạ không nhận, hay là chúng ta thu?"
Thượng Quan Như An lui về phía sau, mặt đầy sợ hãi: "Các ngươi muốn làm gì? Ta là người của điện hạ!"
Một tướng lĩnh chậc lưỡi hai tiếng: "Ai biết ngươi là người của ai chứ. Thủ cung sa cũng không có."
Thượng Quan Như An trong lòng chợt lạnh.
Bọn họ, bọn họ đã xem cánh tay của y.
"Có lẽ là vụиɠ ŧяộʍ hiến thân cho điện hạ. Vừa vặn đã tỉnh, ta đi hỏi điện hạ một chút."
Bọn họ đều là người đứng đắn, chỉ vì sợ người này là gian tế, mới một mực quan sát y.
Nhìn sơ qua có vẻ rất yếu đuối, không có thực lực gì.
Thời điểm tướng lĩnh tới hồi báo, Lăng Thanh Huyền đang uống canh. Cảm nhận được Giang Ly bắn ra hàn ý, nàng để chén xuống.
"Thượng Quan Như An tới?" Giang Ly sâu kín hỏi.
"Ngươi nghe lầm."
Phiền phức, thật là phiền phức.
Biết vậy đắp chiếu cho Thượng Quan Như An luôn là tốt rồi.
【Ký chủ, xin hãy sống đẹp như những con thiên nga của Tchaikovsky nha ~】
Lăng Thanh Huyền: Ha hả.
"Thượng Quan Như An là công tử của Thừa Tướng, sao có thể không tiếp đãi đàng hoàng. Đem đi an trí nghỉ ngơi trước." Giang Ly thay Lăng Thanh Huyền đưa ra quyết định.
Tướng lĩnh thấy Lăng Thanh Huyền không lên tiếng, liền đi xuống chuẩn bị.
Lăng Thanh Huyền vừa cầm chén lên, bị Giang Lu cướp đi.
"Thê chủ, ngài no rồi, đừng ăn nữa."
"Chưa no." Nàng mới uống mấy ngụm, đồ ăn còn chưa bắt đầu ăn mà.
Gần đây trù nghệ của Giang Ly tiến triển rất nhiều, so với Tiêu Ý đã không kém bao nhiêu.
Nàng thế mới nhận ra hương vị quen thuộc kia chính là hương vị đồ ăn của Tiêu Ý ở vị diện trước.
Viên lệ chí dưới đôi mắt đẹp mang theo nộ khí càng lộ vẻ hắc trầm: "Thượng Quan Như An sắc đẹp có thể ăn thay cơm. Ngài no rồi." 
Lăng Thanh Huyền không để ý tới hắn, chạy tới trên giường cởϊ qυầи áo.
Không ăn cơm, bổn tọa đi ngủ.
Giang Ly thu thập chén đũa xong, thấy nàng không thèm để ý đến mình. Cuối cùng không giữ được bình tĩnh đến bên giường đẩy nàng.
"Thê chủ?"
Tiểu gia hỏa còn biết nàng là thê chủ. Mới vừa rồi còn phồng mang trợn mắt với nàng.
"Thê chủ."
Lăng Thanh Huyền nghe tiếng quần áo rơi xuống. Giang Ly leo lên giường, từ phía sau ôm lấy nàng.
"Thê chủ, ta đói."
"Ngươi có miệng." Tự mà ăn đi, nói với nàng làm gì. Nàng cũng không phải bảo mẫu.
Giang Ly từ dưới lớp vải vóc mềm mại vói tay vào, sưởi ấm thân thể lạnh như băng.
"Thê chủ, có phải ngài ăn chưa no không?"
Phí lời, bổn tọa mới uống có mấy hớp canh, còn chẳng phải là uống nước sao? Ngươi uống nước có thể no à?
Giang Ly dán mặt lên lưng nàng, nhẹ nhàng thổi khí: "Vậy ăn ta đi."
Bao no.
Giải pháp này cũng không tệ.
Lăng Thanh Huyền chấp nhận.
Nàng xoay người nắm lấy bàn tay đang làm loạn của hắn, gặm xuống.
_________________________________________________________________________
Được an trí tại một doanh trướng không tệ lắm, Thượng Quan Như An nghĩ thầm Lăng Thanh Huyền hẳn vẫn còn tình cảm với y.
Lần này y đến đây cũng không phải vì trong nhà xảy ra chuyện, mà là Hoàng Phủ Vi bảo y tới để giấu đồ vật.
Thư tín Lăng vương thông địch bán nước, không chỉ ở Lăng vương phủ phải có, ở đây cũng cần.
Quân sĩ của Lăng vương ai ai cũng đều rất trung thành, Hoang Phủ Vi không có cơ hội cài gián điệp, chỉ có thể bảo Thượng Quan Như An đến đây.
Y vén tay áo lên, làn da bóng loáng trắng nõn, không có chút ấn ký.
Thủ cung sa, y đã sớm không còn.
Không còn trong sạch, cũng không có danh phận.
Hoàng Phủ Vi nói, đây là lần cuối cùng. Chỉ cần y hoàn thành, sau khi trở về ả sẽ cưới y.
Mành doanh trướng hơi hơi động, Thượng Quan Như An mong đợi nhìn sang, không ngờ người tới là Giang Ly.
"Tại sao lại là ngươi?" Y trong nháy mắt nhụt chí. So với mình, Giang Ly nhìn qua mãn diện xuân phong, tinh thần sung mãn.
Giang Ly ung dung ngồi xuống trước mặt y, cười nhạt: "Đừng có nằm mơ. Thê chủ sẽ không tới gặp ngươi đâu."
"Giang Ly, ngươi có biết ngươi bây giờ tựa như một đố phu không? Ngươi dựa vào cái gì không cho ta gặp điện hạ?" Thượng Quan Như An một chút cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Người này, là kẻ đã trộm đi tất cả những thứ vốn nên thuộc về y.
Giang Ly khinh thường nhìn lại: "Đố phu thì đố phu. Dù sao thê chủ thích ta, ngươi nói thế nào cũng vậy."
"Thượng Quan Như An, là Hoàng Phủ Vi phái ngươi tới phải không? Cùng là nam nhân với nhau, khuyên ngươi một câu. Lời của Hoàng Phủ Vi mười câu có chín câu là không thể tin."
"Cam miệng!" Thượng Quan Như An kích động mà đứng lên, "Chuyện của ta không cần ngươi quản. Ngươi thế mà dám bất kính với bệ hạ? Bệ hạ không phải ân nhân cứu mạng của ngươi sao? Miệng đầy đạo nghĩa đều là giả. Ngươi là kẻ lừa đảo, là tên trộm!"
Y nóng nảy bất an, Giang Ly lại không chút gợn sóng. Từ giây phút Hoàng Phủ Vi làm ra loại chuyện đó với hắn, hắn đã trả hết ân tình cho ả rồi.
"Thượng Quan Như An, ngươi hết thuốc chữa rồi." Giang Lu đứng dậy, "Đừng trở về vội, ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt."
Hắn đem Thượng Quan Như An cầm tù nơi này, mỗi ngày có người đưa cơm, nhưng không cho phép y rời đi, một bước cũng không cho.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.