Lăng Thanh Huyền tại thành trì kia đợi ba tháng, trong đó hai tháng rưỡi trôi qua bình đạm như nước. Nàng sắp mọc cỏ tới nơi rồi.
ZZ, chúng ta hồi kinh đi.
Chẳng còn ai tới cho bổn tọa đánh.
【...Nữ hài tử đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ cái gì? Ký chủ, bên Lý Như cùng Hoàng Phủ Hạnh còn chưa chuẩn bị xong. Lúc này trở về là quá sớm.】
Vậy bổn tọa còn phải đợi bao lâu nữa? Chân bổn tọa mọc nấm rồi kia kìa!
【Nấm đó là mấy hôm trước trời mưa mọc ra đó chứ.】
Ăn được không?
【...】
Lăng Thanh Huyền tiện tay hái nấm, chuẩn bị đem về cho Giang Ly nấu ăn.
"Điện hạ!"
Đột nhiên có tướng lĩnh chạy tới lớn tiếng gọi, Lăng Thanh Huyền sợ tới mức rơi mất nấm.
Thiếu niên, bổn tọa thấy ngươi trung khí mười phần, không bằng đi chặt mấy bó củi về cho Giang Ly làm cơm đi.
"Chuyện gì?" Lăng Thanh Huyền phủi phủi bụi đất trên cây nấm. Không thể lãng phí đồ ăn.
Tướng lĩnh ôm quyền nói: "Có một vị công tử từ kinh thành tới, nói là nhị nhi tử của Thừa Tướng - Thượng Quan Như An, muốn gặp điện hạ."
"Không quen." Lăng Thanh Huyền xua tay.
Nàng chưa đi được mấy bước, một thanh niên mặc tố y nhào tới. Nàng vội vàng tránh ra, cây nấm kia lại rơi xuống đất, bị giẫm nát.
Tội lỗi, xem ra nó không có duyên trở thành món ăn.
"Điện hạ vì cái gì nói không quen biết ta?" Thượng Quan Như An giọng khàn khàn, phong trần mệt mỏi, có chút chật vật.
Y đã từng là vị hôn phu của Lăng Thanh Huyền, thế mà bây giờ đã thành người lạ sao?
Lời nàng nói bị nghe thấy rồi.
Lăng Thanh Huyền chắp tay mà đứng, đôi mắt lạnh lùng, ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1015955/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.