Dưới ánh mắt hận không thể đem nàng đi lăng trì của Hoàng Phủ Vi, Lăng Thanh Huyền khoan thai đưa Giang Ly rời đi.
Bên ngoài chính điện, truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn cùng âm thanh bội kiếm chạm vào nhau.
Lăng Thanh Huyền nhìn thấy bên bậc thang, có một bé gái đang đứng.
【Ký chủ, đó là đại nữ nhi của Hoàng Phủ Vi - Hoàng Phủ Hạnh.】
Bé gái chưa đầy chín tuổi trong mắt đầy cảnh giác cùng tò mò. Thân là đại hoàng nữ cao quý, quần áo lại mộc mạc, chất liệu so với cung nữ còn không bằng.
Trong nguyên bản cốt truyện cũng không nhắc đến Hoàng Phủ Hạnh.
Hoàng Phủ Hạnh xanh xao vàng vọt, hướng về phía Lăng Thanh Huyền hơi hơi hành lễ.
Cô từng gặp qua Lăng Uyên.
Lăng Thanh Huyền không nói chuyện, chỉ nhìn thoáng qua chứ không dừng bước.
Hoàng Phủ Vi năm nay hai mươi hai, đại nữ nhi chín tuổi. Mẹ ơi, sớm như vậy đã...
Hai người lên xe ngựa, Giang Ly đã khôi phục rất nhiều. Hắn gấp không chờ nổi mà ôm lấy nàng, thân thể còn hơi hơi run rẩy.
"Thê chủ."
Nếu không phải Lăng Thanh Huyền kịp thời đuổi tới, hắn suýt chút nữa thì...
Không dám nghĩ tới hậu quả, Giang Ly nắm chặt quần áo nàng.
Gương mặt căng thẳng bị nhéo hai cái, hắn còn chưa kịp phản ứng, quần áo trên người đã bị kéo ra.
"Thê chủ?" Hắn cũng không phản kháng, chỉ là khó hiểu.
"Bị chạm vào." Lăng Thanh Huyền đem áo ngoài của hắn vứt qua một bên, nhích lại gần hắn thêm một chút.
Thanh u lãnh hương dần dần bao trùm lấy hắn, làm hắn bình tâm lại.
Nhưng tỉnh táo lại xong, hắn liền hoảng hốt: "Thê chủ, ngài nhìn thấy?"
"Không thấy." Tiểu gia hỏa không muốn nàng nhìn thấy, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1015953/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.