Xe ngựa to lớn chỉ có xa phu cùng A Gia ngồi đằng trước, bên trong không có một ai.
Hai người thân là chủ tử thì đang cưỡi trên tuấn mã cao lớn.
Trên lưng ngựa xóc nảy, thịt non giữa hai chân bị cọ xát, Giang Ly có chút không thích ứng, nhưng nghĩ đến được ngồi cạnh Lăng Thanh Huyền, liền cắn răng không lên tiếng.
Dừng ngựa lại, Lăng Thanh Huyền duỗi tay đem hai đùi của hắn đặt cùng một phía, như vậy thoải mái hơn một chút.
Trước kia bất luận nàng làm gì cho hắn, hắn đều xem nhẹ không thèm nghĩ tới. Bây giờ từng việc nhỏ nàng làm, tất cả hắn đều ghi nhớ trong lòng.
Nàng thật sự thương tiếc hắn, mà không phải xa cách.
"Kia không phải là Lăng vương điện hạ sao? Ai da, vị công tử kia mới xinh đẹp làm sao. Cũng không biết là mỹ nhân nào, lại có vinh hạnh cùng điện hạ cưỡi chung một ngựa."
A Gia giải thích, đó là phu thị của Lăng vương phủ, không phải nam nhân bên ngoài.
Bá tánh tức khắc sáng tỏ. Hóa ra là phụ hầu qua cửa đoạn thời gian trước. Giang Ly thấy như được thổi một làn gió khích lệ.
Hắn không có làm Lăng Thanh Huyền mất mặt, ngược lại, bách tính rất ưa thích hắn.
Uốn tại trong ngực nàng, cảm thụ được nhịp tim nhẹ nhàng của nàng, hắn lại ức chế không được tim mình đập loạn cào cào.
Thích nàng, hắn thích nàng, rất thích nàng.
Một chút ấm áp dần dần khuếch tán.
Về đến vương phủ, Lăng Thanh Huyền trước tiên xuống ngựa, duỗi tay nhìn hắn.
"Ta, ta tự mình xuống."
Rõ ràng rất muốn nàng đỡ hắn.
Lăng Thanh Huyền giữ nguyên tư thế, Giang Ly đành nhảy xuống, được nàng vững vững vàng vàng đón lấy.
Thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1015946/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.