Chương trước
Chương sau
Mặc kệ làm tướng quân hay là vương gia, Lăng Thanh Huyền đều phải vào tảo triều. Trước đó có được vài ngày nghỉ kết hôn, nàng không cần mỗi ngày vào triều.
Nhưng hôm nay phải tảo triều, cho nên dùng xong bữa sáng, nàng liền bị xe ngựa nhà mình kéo đến hoàng cung.
Lần này trước khi xuất phát nàng đã dặn dò mã phu, chạy chậm một chút.
Mã phu: ...Còn chậm nữa thì bá quan văn võ phải chờ một mình điện hạ ngài đó.
Bất quá mã phu khống chế tốc độ rất tốt, Lăng Thanh Huyền vừa vặn tới trước khi đại điện đóng cửa.
Văn võ bá quan trông thấy Lăng Thanh Huyền, trước tiên hướng nàng hành lễ chào hỏi.
Hoàng Phủ Vi một thân long bào, bàn tay gắt gao nắm chặt long ỷ.
Gương mặt xinh đẹp che kín khói mù, nhưng thời điểm Lăng Thanh Huyền nhìn về phía mình lại lộ ra tươi cười: "Lăng vương, nhanh chóng nhập vị đi."
Trở mặt nhanh như trở bánh tráng nướng.
Lăng Thanh Huyền mặt mày như họa, nhã nhặn thoát tục đứng ở phía trước nhất.
Tảo triều bắt đầu, chúng thần hồi báo tình huống công tác của mình, thuận tiện báo cáo các sự kiện lớn nhỏ xảy ra gần đây.
Lăng Thanh Huyền suy nghĩ một chút công tác thường nhật của mình. Đại khái là xử lý quân vụ và ở nhà tránh né ám sát đó mà.
Bất quá báo cáo kiểu này, thế nào cũng tới công chuyện với ZZ.
Chúng thần hồi báo, nàng cùng Hoàng Phủ Vi nghe là được.
Chỉ là có mấy vị quan cứ thích hỏi ý kiến của nàng, nàng lại phải đứng ra khỏi hàng trả lời, rồi lại trở về chỗ.
Quá phiền phức, nàng trực tiếp bảo đám đại thần hỏi Hoàng Phủ Vi.
Hoàng Phủ Vi không bỏ qua một tia biểu tình nào trên mặt nàng, nhưng căn bản nhìn không ra Lăng Thanh Huyền đang nghĩ gì.
Nàng rốt cuộc vẫn tiếp tục trung thành với mình, hay là đang cho bố thí cho mình đây?
"Nghe nói hôm qua kinh thành xảy ra một quái sự. Trong nhà một số đại thần xuất kiện đồ vật không rõ nguồn gốc, không phải kiếm thì là bạc. Việc này là ai là, các vị có manh mối gì không?"
Lý Như nhíu mày. Nhà người ta buổi tối còn có người đưa ngân lượng, sao phủ của nàng ta cái gì cũng không có? Nhà nàng ta mới thật là nghèo khó. (ಥ﹏ಥ)
Mấy đại thần được tặng đồ cúi đầu không dám nói lời nào, đại khái cũng đang cân nhắc truyện này.
Buổi tảo triều lâm vào lo lắng, Hoàng Phủ Vi phái người đi điều tra chuyện này, thuận tiện lưu Lý Như cùng Lăng Thanh Huyền lại.
"Lý Như, tiếp phong yến tại phủ của ngươi chuẩn bị xong rồi chứ?"
Lý Như đáp: "Đã chuẩn bị thỏa đáng. Tiếp phong yến của Lăng vương điện hạ, thần nhất định sắp xếp chu toàn."
Nếu không phải bệ hạ trợ cấp chút ngân lượng, nàng ta cũng không muốn tổ chức ở phủ của mình. Nghèo khó khiến người tiết kiệm.
Hoàng Phủ Vi nhìn về phía Lăng Thanh Huyền: "Lăng vương trước nay luôn là người đến đại điện sớm nhất. Hôm nay trong người có chỗ nào không khỏe sao?"
"Không." Đơn thuần là đi chậm thôi.
Hoàng Phủ Vi chịu đựng cơn thô bạo trong lòng, phất tay cho bọn họ lui ra.
"Điện hạ, có phải bởi vì trong nhà có mỹ kiều lang, cho nên dậy không nổi hay không?"
Vừa ra đại điện, Lý Như bắt đầu cợt nhả.
"Không phải." Lăng Thanh Huyền lưu lại hai chữ, lên xe ngựa hồi phủ, bỏ lại Lý Như ngơ ngác.
_______________________________________________________________________________
Địa điểm tổ chức tiếp phong yến, trọng thần trong triều cơ bản đều biết, mà Lý Như từ sớm đã phái người đến đón Lăng Thanh Huyền.
Không ngờ...
Lăng Thanh Huyền ngồi ở chủ vị trong đại sảnh uống trà, biểu tình một chút cũng không vội.
Hạ nhân đến đón nàng lại gấp đến đổ mồ hôi: "Điện hạ, trong phủ đã thu xếp xong, chúng ta mau đi thôi?"
Y đối với vị Lăng vương trong truyền thuyết này cũng thật là sợ hãi.
"Chờ một lát." Lăng Thanh Huyền hỏi hạ nhân nhà mình: "Giang Ly đâu?"
"Giang phu thị còn chưa dậy. Điện hạ có việc tìm ngài ấy? Vậy để tiểu nhân đi gọi..."
"Không cần." Lăng Thanh Huyền nhấp một ngụm trà, "Chờ hắn dậy rồi hãy gọi đến."
Bọn, bọn họ không có hiểu sai chứ? Ý của điện hạ, là phải chờ Giang phu thị thức dậy, nàng mới xuất phát sao?
Ngày thường hai người này tương kính như tân, nhìn không ra có bao nhiêu ân ái, điện hạ thậm chí chưa từng vào phòng của Giang phu thị.
Hành động lần này làm người nhìn không thấu.
"Dạ." Hạ nhân không dám nói gì thêm.
Đoàn người trong sảnh, cứ lẳng lặng lặng như vậy chờ Giang Ly ngủ dậy.
Mọi ngày hắn đều thức dậy đúng giờ Mão, chỉ là tối hôm qua quá mức xoắn xuýt ngủ không ngon, buổi sáng lại nằm nướng trên giường. Đến khi biết tin Lăng Thanh Huyền đang chờ hắn, có chút mơ hồ.
"Nàng không phải đi dự tiếp phong yến sao? Tại sao còn chưa đi? Chờ ta làm gì? Chẳng lẽ còn chờ ta thỉnh an xong mới đi?"
Giang Ly liền cứ như vậy để mặt mộc đi tới đại sảnh.
Lăng Thanh Huyền thấy hắn đã tới, bàn tay trắng nõn vung lên. Xuất phát.
"Hả?" Giang Ly cùng nàng ngồi trên xe ngựa, còn đang ngơ ngác "Tôi là ai? Đây là đâu?"
Bởi vì thời gian đang gấp, xe ngựa có chút xóc nảy, Giang Ly sắp đụng phải khung gỗ bên cạnh, một bàn tay lạnh như băng giúp hắn chắn lại.
Hắn lúc này mới tỉnh táo lại, thấy trên bàn tay kia còn một vết sẹo chưa hoàn toàn khép miệng, không được tự nhiên dời đi ánh mắt.
"Thê chủ, ngài không phải nói không mang theo gia quyến sao?"
Lăng Thanh Huyền ngồi thẳng thân thể: "Ta có nói sao?"
"Có."
"Ngươi nghe nhầm."
Gương mặt tuấn tú của Giang Ly có hơi giật giật. Nàng đang chơi hắn, nhất định là muốn chơi hắn.
Bởi vì Lăng Thanh Huyền tới trễ, Lý Như lo lắng chờ đợi tại cửa ra vào. Lúc này thấy xe ngựa nhà mình trở lại, vội vàng chạy đến nghênh đón.
"Lăng vương, chúng ta chờ ngài thật lâu, mau cùng ta tiến vào..."
Lý Như vẫn ăn mặc như thường ngày, chẳng qua thời điểm nhìn thấy Giang Ly đi theo phía sau Lăng Thanh Huyền, hai con mắt đều trừng lớn, thậm chí nước miếng cũng sắp chảy dài.
Giang Ly cuối cùng cũng được nhìn thấy cái gì gọi là biểu cảm 'mất hồn'.
Lý Như xoa xoa miệng, đến bên cạnh Lăng Thanh Huyền nhỏ giọng nói: "Khó trách lần trước ngài không nghe ta giới thiệu nam tử khác, còn vào triều trễ. Kinh thành đệ nhất mỹ nhân, thật là không ai sánh bằng á."
"Đa tạ khích lệ." Lăng Thanh Huyền thay Giang Ly cảm tạ.
Giang Ly thuận theo mà đứng cạnh nàng, những lời Lý Như nói dĩ nhiên toàn bộ lọt vào tai hắn.
Trong lòng lập tức đem Lý Như phân chia đến phe đối địch.
Vậy mà dám giới thiệu nam nhân cho tên dê xồm này, chẳng phải làm cản trở nhiệm vụ của hắn sao? Tên này là chướng ngại vật, phải tìm cơ hội diệt trừ.
Lý Như không hay biết mình bị Giang Ly ghim hận, như cũ cười hì hì: "Không nói nhiều nữa, chúng ta mau vào đi."
Lý Như còn coi như đĩnh đạc, người khác nhìn thấy Giang Ly, quai hàm đã rớt hẳn xuống đất, không khép lại được.
Lý Như gặp ai cũng đều giới thiệu Giang Ly là phu thị nhà Lăng Thanh Huyền.
Đều nói thủ phú Giang gia tiều công tử hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, là một mỹ nhân cửa lớn không ra, cửa trong không bước.
Ai cũng chưa gặp qua hắn, dĩ nhiên không tin lời đồn, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, hận không thể đem tròng mắt dính trên người hắn.
"Đó chính là phu thị vừa qua cửa của Lăng vương điện hạ? Quả thật kinh vi thiên nhân, khuynh quốc khuynh thành nha."
"Đẹp hơn nữa cũng là một phu thị. Yến tiệc trang trọng như vậy, sao Lăng vương lại mang hắn theo?"
Đương nhiên, sau khi kinh diễm trôi qua, lại có người quản không được lời ra tiếng vào.
Tiếp phong yến do nữ hoàng bệ hạ chuyên môn tổ chức, Lăng vương lại đưa theo một nam nhân thân phận thấp hèn. Thật là cạn lời.
Những nhàn ngôn toái ngữ đó Giang Ly dĩ nhiên nghe thấy.
Hắn rũ đầu, yên lặng cách Lăng Thanh Huyền xa một chút.
Nữ nhân này nhất định cố ý đưa hắn theo để chịu mất mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.