Edit: Ochibi
Trên đường náo nhiệt, không biết do Phong Giác đã lâu không thấy, hay là khoảng thời gian này trôi qua quá mãn nguyện, nhanh làm hắn quên chuyện lúc trước.
“Chưởng quầy, ngươi có cây trâm tinh hoa không?” Phong Giác đã gặp qua kiểu dáng như vậy, cảm thấy cùng khí chất Lăng Thanh Huyền rất xứng đôi, chỉ là tìm vài cửa hàng trang sức, cũng chưa thấy.
Chưởng quầy kiến thức rộng rãi, nhìn hắn mặc xiêm y mộc mạc, nhưng khí vũ bất phàm, liền đem cây trâm tinh hoa trong tiệm ra.
Loại cây trâm tài chất này có tốt có xấu, Phong Giác nhìn trúng cây quý nhất kia.
“Năm mươi lượng bạc?” Phong Giác sờ sờ túi tiền hơi bẹp của mình, bạc lúc trước hắn bán ngọc bội chỉ còn có mấy lượng, nhưng mà nhìn đến kiểu dáng bình thường bên cạnh, hắn lại không nghĩ lấy cái này đi đưa Lăng Thanh Huyền, tốt xấu gì cũng là lễ vật cho sinh nhật sư phụ, cần phải tốt chút.
“Chưởng quầy, có thể nợ được không?”
Chưởng quầy cười lắc đầu, “Bổn tiệm không bán nợ.”
Thấy thần sắc hắn không tha, chưởng quầy còn nói thêm: “Nếu ngươi lấy không ra nhiều bạc như vậy, thì cũng có thể lấy đồ vật trao đổi.”
“Thanh kiếm này thật ra không tồi.”
Càn Khôn Môn mỗi người một phen phối kiếm, đối với người thường mà nói, quả thật không tồi.
Phong Giác cuối cùng từ chối dùng kiếm đổi, dùng tất cả bạc trên người mua tinh hoa nguyên thể, định trở về tự mình điêu khắc.
Lại không ngờ lúc đi ngang qua sòng bạc, gặp cha mẹ bị đuổi ra tới.
“Thằng nhãi ranh!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1015861/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.