- Hàn bá bá, người có tu vi cấp mấy rồi ạ? Người có thể dạy y thuật cho con được không. Con muốn biết một ít y thuật để phòng trường hợp bất trắc.
- Ta có tu vi ngang bằng với cha con.
- Con có ta và cha con bảo vệ, ai dám bắt nạt con thì hai ta sẽ không tha đâu. *cười*Nhưng nếu Nguyệt Nhi đã muốn học thì ta sẽ dạy cho con.
- Cảm ơn bá.
Nàng cười vui vẻ.
- À, mà khi nãy ta bắt mạch cho con, ta cảm nhận được trong người con có một nguồn linh lực dồi dào. Con có thể tu luyện rồi.
Nàng chỉ im lặng gật đầu.
- Hình như con đã sớm biết điều này.
- Dạ, bá đừng nói với cha con nhé, con muốn tạo bất ngờ cho cha.
- Khà khà, được rồi, nghe theo ý con.
- Mà này Hàn bá bá, có phải người thích cha con không?
- Sao con lại hỏi thế? Làm gì có chuyện đó!
- Mặt bá đỏ rồi kìa! Không phải người thương con nhất sao. Người mau kể cho con nghe chuyện của hai người đi. Hai người mà ở bên nhau thì tuyệt lắm luôn.
Nàng vừa nói vừa nắm tay Hàn Vũ, ánh mắt đầy mong đợi lẫn sự nũng nịu.
- Được rồi, được rồi để ta kể. Chuyện bắt đầu từ 20 năm trước, khi đó cả ta và cha con đều 17 tuổi.
* dòng hồi tưởng của Hàn Vũ *
Tại rừng trúc Phong Sơn.
- Ta nói rồi, ta phải rời khỏi tổ chức! Ta sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-tinh-yeu-nguoc-luyen-cua-tieu-nguyet-nguyet/3003321/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.