Sau khi Hàn Vũ đã bình tĩnh, Hạ Thiên Lăng mới dám hỏi tiếp:
- Hàn huynh, tại sao tu vi của huynh...
Đó là thắc mắc mà hắn không hiểu ngay từ khi gặp Hàn Vũ.
Hàn Vũ trầm lặng một lát rồi nói:
- Ta bị trúng Bạch Trùng Cổ nên hiện tại tu vi bị phong tỏa, không thể vận công.
- Vậy khi nãy khi phóng châm cứu ta có phải đã bị trọng thương rồi không?
Nói rồi, Hạ Thiên Lăng vội nhìn khắp người Hàn Vũ từ trên xuống dưới, khuôn mặt sốt sắng, lo lắng.
Hàn Vũ khẽ cười khi nhìn thấy khuôn mặt của y như vậy.
- Ta không sao. Thật ra ta đã tìm ra phương pháp để trị Bạch Trùng Cổ rồi. Có điều...
- Có điều như thế nào?
- Thiếu mất một vị thuốc
- Vị thuốc gì?
- Băng Tuyết Liên ngàn năm.
- Băng Tuyết Liên ở trên núi Bạch Sơn nơi có thần thú canh giữ?
- Đúng vậy. Chỉ tiếc là giờ tu vi của ta đã bị phong ấn.
Hàn Vũ khẽ thở dài. Với năng lực tu vi lúc trước của hắn thì hắn vẫn có thể liều một phen lên núi Bạch Sơn nhưng hiện tại tay hắn trói gà còn không chặt. Không nói tới việc đánh thần thú, chỉ việc leo lên núi cũng đã đủ để lấy nửa cái mạng của hắn rồi.
- Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ mang Băng Tuyết Liên về cho huynh.
- Không được! Tuyệt đối không được! Ta không thể để huynh rơi vào nguy hiểm được! Vết thương của huynh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-tinh-yeu-nguoc-luyen-cua-tieu-nguyet-nguyet/3003318/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.