Tịch Viêm nghĩ rằng, hắn đã chuẩn bị xong việc Lâm Mặc sẽ rời xa mình. Nhưng khi việc đấy ập đến, vô luận hắn dựng nên bao nhiêu bức tường tâm lý, thì trái tim vẫn không khỏi bị tổn thương.
Thì ra, tình yêu lại là loại độc dược khiến con người ta hao gầy đến như vậy. Hắn nhìn khoảng không trống rỗng trước mắt mình, nắm tay xiết chặt đặt bên dưới bàn, ánh mắt dần tối tăm. Nếu như hắn tìm thấy cậu trước đó, đem cậu về bảo vệ bên trong cánh chim của chính mình...
Suy nghĩ này không phải lần đầu tiên nảy sinh trong đầu Tịch Viêm, thế nhưng lần này khi hắn vừa mới nhảy lên ý nghĩ đó, trước mắt bỗng nhiên trời đất quay cuồng. Tịch Viêm còn cho rằng chính mình hoa mắt, hắn nhắm mắt lại rồi mở ra, khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn khác biệt!
Tích, tích, tích...
Tiếng kim đồng hồ trên tường không ngừng kêu rì rì từng chút một, lặng lẽ âm thầm làm bổn phận thông báo thời gian của chính mình. Đối diện mắt hắn là trần nhà trắng nhàm chán, mà bên dưới thân hắn lại truyền đến cảm giác mềm mại của nệm gối. Hai bên giường ngoại trừ các loại tủ chứa ra thì chẳng có lấy một vật trang trí nào khác, ngay cả trên tường cũng chỉ có giấy dán tường màu xám buồn tẻ. Khung cảnh quá đỗi quen thuộc khiến Tịch Viêm trong nháy mắt nhận ra mình đang ở trong phòng bản thân.
Chuyện gì vừa xảy ra? Rõ ràng khi nãy hắn còn đang ở Mộ Dung gia trang!
Tiếng chuông điện thoại đặt ở tủ cạnh giường ting
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-theo-yeu-cau/762700/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.