Chương trước
Chương sau
Theo lệ thường, sau khi về nhà Lâm Mặc liền đi về phòng mình, còn Tịch Viêm về phòng hắn, tóm lại nước sông không phạm nước giếng, vui vẻ hòa thuận vô cùng.
Thế nhưng không hiểu sao hôm nay khi cậu đang hớn hở bay lên phòng, trước trán đập trúng một màn chắn, không cẩn thận liền bị bắn bay ngược trở về!
Tịch Viêm có thể nói kinh nghiệm đầy mình, mặc dù không ngờ trước được trường hợp này xảy ra, vẫn có thể nhanh nhẹn né sang một bên. Đáng tiếc dưới mắt nhìn của người làm trong nhà, bọn họ chỉ thấy ông chủ cao quý lãnh diễm của mình đang vô biểu tình bước vào nhà lại nhảy sang trái, thật sự khiến người khác không thể không tò mò.
Tịch Viêm cũng biết hành động này của mình trong mắt người ngoài chẳng khác gì thằng dở hơi, vừa định kiếm cớ bước hụt nên mới phải làm vậy, lại phát hiện mặt sàn nhà vốn dĩ bằng phẳng bóng loáng không một chướng ngại vật nào.
Tịch Viêm: "..." Dưới tình huống như vậy mà cũng bước hụt được, nói ra lại càng mất mặt.
Cuối cùng hắn đành ngậm miệng, theo phương châm mắt không thấy tâm không phiền mà đi thẳng về phòng ngủ.
Lâm Mặc mới vừa lồm cồm bò dậy, còn đang xoắn xuýt chuyện gì xảy ra, cỗ lực kỳ lạ kia lại xuất hiện, một lần nữa bắn cậu đi!
Nội tâm Lâm Mặc: "... Đệch!"
Tịch Viêm lần này đóng cửa lại quay lưng đi cho nên không kịp đề phòng, cảm thấy phía dưới lạnh lẽo, vừa nhìn xuống đã thấy một cái đầu thò ra từ bụng mình. May mắn thay hình ảnh đó chỉ thoáng qua, Lâm Mặc bị quái lực kia ném xuyên qua người hắn, bay thẳng đến phía tường.
"Cậu đang làm trò gì vậy?" Hắn không khỏi nhíu mày.
"Không biết nữa." Lâm Mặc xoa đầu, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất. Rõ ràng mọi khi cậu còn có thể đi dạo trong khuôn viên biệt thự, tại sao hôm nay lại bị kéo qua kéo lại nhiều lần đến như thế.
Khi không trong trạng thái yêu đương, IQ của Lâm Mặc bắt đầu hoạt động lại chút đỉnh, cậu lờ mờ suy đoán, sau đó bị chính ý nghĩ của mình làm cho hãi hùng. Sẽ không phải cái vòng tròn kia co nhỏ lại đi?!
Cậu nói cho Tịch Viêm nghe giả thuyết của mình, mi tâm hắn vẫn không hề giãn ra. Hắn trầm tư một hồi, sau đó hỏi: "Trước kia phạm vi được bao xa?"
"Mặc dù chưa tính toán ra số liệu chính xác, nhưng đại khái có thể tùy ý hoạt động trong căn biệt thự này."
"Như vậy hiện tại cậu thử đi thẳng một đường, xem xem khoảng cách còn bao nhiêu."
Lâm Mặc lập tức nghe theo, xuyên tường đi thẳng. Căn phòng của Tịch Viêm nằm ở cuối dãy hành lang, cậu vừa mới đi được phân nửa còn chưa ra chỗ cầu thang đã chạm phải vách ngăn. May mà lần này cậu có dự phòng đi bước nào liền đưa tay sờ soạng trước, tránh cho chính mình bị bất ngờ bắn ngược như lúc trước.
Chỉ còn được có nửa cái hành lang, cho dù co nhỏ lại cũng quá nhỏ rồi đi! Nội tâm Lâm Mặc gào thét không thôi, từ lúc quen Tịch Viêm đến giờ còn chưa quá một tháng đâu, lấy tốc độ này e rằng chỉ cần thêm vài ba tháng nữa cậu liền chẳng khác gì dây thắt lưng của hắn luôn rồi!
Tâm trạng đầy hoang mang, Lâm Mặc quay về phòng báo cáo kết quả. Cậu lén lút nhìn biểu tình của Tịch Viêm, lại chẳng đọc được biểu cảm gì trên gương mặt của hắn, hệt như đối phương đối với chuyện này không có bất kỳ cảm nghĩ gì. Nghĩ lại cậu càng buồn bực, phải rồi, chuyện này có ảnh hưởng cũng là ảnh hưởng đến cậu chứ có phải hắn đâu.
Nhưng Lâm Mặc nếu không đoán ra được nguyên nhân, Tịch Viêm càng không có khả năng. Hắn im lặng một hồi sau thở dài: "Việc này để mai lại bàn vậy."
Xem ra ngày mai cần gọi điện cho trợ lý, hỏi xem phía Mộ Dung Thế có động tĩnh gì hay chưa. Nếu thật sự chờ quá lâu không được, hắn lại đi tìm người khác hỏi trước vậy.
Tịch Viêm thừa nhận ban đầu hắn tìm đến Mộ Dung Thế nguyên nhân phần lớn là vì muốn giúp cậu siêu thoát chốn hồng trần, bởi vì theo hắn làm vậy vừa giải thoát cho cậu lại giúp cuộc sống của hắn quay về quỹ đạo vốn có. Nhưng Lâm Mặc ở chung với hắn cũng đã gần một tháng, hơn nữa còn là ngày nào cũng lẽo đẽo đi theo, cho dù giữa cả hai không có bao nhiêu chủ đề nói chuyện, hắn bất tri bất giác đã quen với sự hiện diện của cậu.
Suy nghĩ thay đổi, hắn cũng không quá cố chấp đối với việc có mời được Mộ Dung Thế hay không. Nếu Lâm Mặc vẫn cứ luôn ngoan ngoãn như thế này, có lẽ hắn... cứ để mặc cậu như thế cả đời cũng được. Tịch Viêm ở trong lòng đã sớm mặc định cậu như người nhà của mình. Là loại người thân chân chính, chứ không giống đám cực phẩm nhà hắn.
Tịch Viêm hồi thần, phát hiện Lâm Mặc vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?" Chẳng lẽ còn việc nào khác sao.
Lâm Mặc đã tám chín phần đoán trước tình cảnh này sẽ xảy ra, ngại ngùng giải thích nói: "Là như thế này... Bởi vì phạm vi co nhỏ, cho nên tôi không quay về phòng được."
Phòng cậu nằm ở tầng trên, cũng là sát trong góc, nhưng lại nằm ở phía ngược lại hoàn toàn của hành lang. Lấy phạm vi hoạt động hiện tại của cậu, muốn quay trở về đó là không thể, sẽ bị cái tấm màn chắn đáng ghét kia kéo về. Có điều không về phòng ngủ, cậu cũng chẳng biết mình nên đi đâu.
Tịch Viêm là người thông minh, vừa nghe cậu nói vậy liền hiểu ra. Bất quá các căn phòng xung quanh nếu không phải thư phòng thì cũng toàn là nơi cất đồ. Hắn có thể bảo người làm dọn một trong số đó chuyển thành phòng ngủ, nhưng cho dù có ra lệnh ngay bây giờ cũng không thể nào làm kịp đêm nay.
"Vậy tạm thời cậu ở đây đi." Đấu tranh tư tưởng qua lại một hồi, Tịch Viêm rốt cuộc vẫn nhượng bộ.
Hắn có tính chiếm hữu rất lớn, đối với đồ vật của mình tuyệt đối không muốn người ngoài chạm vào, vì vậy phòng ngủ giống như thánh địa của riêng hắn vậy. Ngay từ thời điểm cha mẹ hắn còn chưa hục hặc, phòng riêng của hắn đã không cho phép người ngoài vào trú, anh chị em họ gì đó đều không có khả năng. May mắn thay nhà họ Tịch phòng ốc không thiếu, hắn cũng chưa từng phải lâm vào tình trạng khó xử.
Lâm Mặc không phải người, xem như không vi phạm quy tắc của chính hắn... đi?
Tịch Viêm đấu tranh dữ dội, Lâm Mặc lại nào có quan tâm. Ở đâu đối với cậu đều như nhau cả, bất quá chỉ là đổi một cái địa điểm. Kỳ thực nếu Tịch Viêm có bảo cậu qua thư phòng mà ở tạm một đêm, cậu cũng không ngại. Dù sao tùy tiện một nhà vệ sinh trong căn biệt thự này cũng to hơn cái căn phòng trọ rách nát trước kia của cậu, Lâm · vô sản · Mặc không hề thiếu thoải mái chút nào.
Quan trọng chính là... Ánh mắt cậu quét một vòng xung quanh vòng, phát hiện ra một chuyện khiến người thương tâm: "Phòng anh không có máy tính?"
"Tôi có laptop, vừa thuận tiện lại dễ vận chuyển." Công việc của hắn không quá cần thiết phải mua máy tính để bàn, huống hồ laptop bây giờ công năng mạnh mẽ không thua kém gì.
"À... Ra là vậy..." Lâm Mặc ậm ừ qua loa, chính cậu cũng thừa biết hỏi mượn laptop của Tịch Viêm là không có khả năng, mà cậu cũng không mặt dày được như vậy. Nhưng bảo một tên vừa quay lại được kiếp trạch nam phải ngậm đắng nuốt cay không được lên mạng tối nay, chẳng bằng giết cậu đi thì hơn, "Thế... cái máy tính trong phòng của tôi..."
Những lời này Lâm Mặc nói thật nhỏ, Tịch Viêm không nghe rõ, phải cúi đầu xuống: "Cậu nói cái gì?"
Lâm Mặc nhìn động tác của hắn, tự giác hiểu ra được chênh lệch chiều cao của hai bên, nuốt phẫn nộ vào trong bày mặt cười giả lả: "Anh có thể giúp tôi đem máy tính trong phòng chuyển xuống đây không?"
Tịch Viêm không nói không rằng, chỉ hơi nhướn mày. Lâm Mặc cảm thấy không ổn, lập tức nhân lúc còn cơ hội mà đánh tới: "Anh biết đó, tôi cũng không đi ngủ được như người bình thường, chẳng lẽ cứ trừng mắt nhìn trần nhà cả đêm? Anh cũng đâu muốn nửa đêm thức dậy đi vệ sinh trông thấy cảnh tượng như vậy đâu nhỉ?"
Khóe miệng Tịch Viêm co rút, thật đúng là vật nhỏ giảo hoạt. Hắn cũng chưa từng nói không đáp ý, đều là cậu tự nghĩ nhiều mà biên diễn. Bất quá có cơ hội bắt nạt người, hơn nữa còn do đối phương dâng lên, hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ qua: "Hửm? Thế thì tôi được lợi gì?"
Nghe câu này, Lâm Mặc nghẹn cả họng, thầm mắng hắn vô sỉ. Chỉ là đi lấy giùm cái máy tính thôi mà, có cần tính toán chi li đến như thế không! Nếu không phải vì phạm vi bị thu hẹp khiến cậu không có cách nào quay về phòng được, cậu đã sớm tự mình làm rồi!
"... Tôi từng cứu mạng anh." Lập tức tung ra con bài lớn nhất.
"Lúc đó cậu sờ mông tôi, tôi còn chưa tính sổ đâu." Tịch Viêm mặt mày đoan chính, trong bụng lại đen thui một mảnh.
"Chỉ là mông thôi mà." Lâm Mặc chột dạ đảo mắt nhìn lên trần nhà, "Chẳng lẽ bạn gái anh chưa từng sờ mông anh sao?"
Mỗi lần cậu làm tình cùng người yêu xong, nếu không phải mệt quá mà ngủ quên, thì chính là cố tình đè hắn ra sờ sờ toàn thân từ trên xuống dưới, coi như tự an ủi mình đây cũng là một loại "phản công".
Chỉ có điều dù sờ bao nhiêu lần, so sánh kích thước hai bên, cậu vẫn không tài nào hiểu được mông của mình thì có gì lại quyến rũ khiến đối phương hóa sói nhào lên. Chẳng phải đều là một đống thịt mỡ sao, còn không bằng sờ cơ bụng rắn chắc. Là nam nhân, cơ bụng mới là chân lý!
"Tôi không có bạn gái."
"A?! Chẳng lẽ anh..." Nói đến đây cậu sực nhớ một số người không thích bị gọi là gay, bèn uyển chuyển tìm biện pháp nói giảm nói tránh, "Anh thích nam?"
"Nói nhảm gì đấy, tôi là trai thẳng." Tịch Viêm không ngờ nội dung câu chuyện lại đi xa đến vậy, khóe miệng run rẩy, "Chẳng qua chưa từng quen bạn gái thôi."
Thời điểm hắn còn trẻ, toàn bộ tinh lực đều đặt lên việc quản lý công ty, nào còn có thời gian yêu đương. Vài lần cha hắn từng tìm người mai mối cho hắn, nhưng Tịch phu nhân lòng dạ nhỏ nhen, vẫn luôn ngấm ngầm nhét người của mình vào danh sách. Việc này Tịch Viêm biết được, hắn còn lòng dạ nào tìm với chả hiểu đối phương. Nói không chừng một ngày nào đó thức dậy, liền phát hiện toàn bộ tài liệu mật đã bị đánh cắp, hoặc bị chuốc thuốc bắt cóc mất rồi.
Qua thời gian dài, hắn cũng chẳng buồn quan tâm tới việc tình duyên nữa. Có tấm gương cha mẹ trước mắt, hắn cảm thấy thà rằng sống độc thân tới già còn hơn chịu đựng dằn vặt lẫn nhau đến chết như bọn họ.
Nghe được câu trả lời như vậy, ánh mắt Lâm Mặc càng thêm sâu kín nhìn xuống vị trí ba tấc dưới rốn. Tịch Viêm phát hiện nơi cậu nhìn đến, đối với nam nhân bị nghi ngờ loại năng lực này đều không thể chấp nhận, lên tiếng đe dọa: "Nếu cậu còn nghĩ lung tung thì khỏi mơ đến máy tính!"
Nói rồi, hắn còn bổ sung thêm: "Tôi cũng không chuyển tiền vào tài khoản đọc truyện của cậu nữa!"
Hai lời đe dọa này quá mức hiệu nghiệm, Lâm Mặc sợ ngây người lên tiếng phản bác: "Anh không thể làm vậy! Tiền trong sổ tiết kiệm tôi đều đưa anh, cho nên tiền tôi đọc truyện vốn dĩ là tiền của tôi!"
Bởi vì cậu đã chết, không có cách nào trực tiếp ra ngân hàng rút tiền được, cuối cùng vẫn đành nhờ Tịch Viêm dùng chút thủ đoạn để lấy lại số tiền đó. Tịch Viêm lấy cớ cậu nay hành động bất tiện nên giữ tiền hộ, nếu Lâm Mặc dùng hết tiền hắn liền chuyển qua cho cậu.
Nhưng trên thực tế, tiền Tịch Viêm gửi qua đều là tiền riêng của chính hắn, số tiền thuộc sổ tài khoản ba mẹ Lâm Mặc để lại cho cậu vẫn còn y nguyên chưa từng đụng vào.
"Nhưng hiện tại tôi đang giữ, cho nên nó là của tôi." Tịch Viêm cũng không định nói ra sự thật cho Lâm Mặc biết, chỉ nhìn cậu cười chế giễu, "Tôi không chuyển tiền qua, cậu liền không thể mua chương, như vậy không thể biết được kết cục của <Đệ Nhất Chân Kinh>..."
"Là tôi sai, được chưa?" Lâm Mặc cảm thấy chính mình bị áp bức đến tàn nhẫn, bị chèn ép vô lý vô cùng. Nhưng nếu Tịch Viêm không chuyển tiền cho cậu, cậu thật sự biến thành con ma nghèo theo đúng nghĩa đen a, "Tịch lão bản, anh đại nhân đại lượng bỏ qua mấy chuyện đó đi."
Thái độ xin lỗi hoàn toàn không có chút ân cần, nếu là người khác Tịch Viêm đương nhiên không cần. Bất quá hắn vốn dĩ cũng chỉ trêu chọc Lâm Mặc cho vui, vì vậy thấy cậu mặt mày khổ sở nghiến răng kèn kẹt ngược lại trong lòng càng thêm hào hứng.
"Dù sao cũng không được, ánh sáng của máy tính sẽ làm tôi khó ngủ." Đối với việc liên quan đến sức khỏe bản thân, Tịch Viêm vẫn rất nghiêm khắc, "Đợi ngày mai dọn phòng bên cạnh rồi, tôi sẽ cho người mang máy tính qua đó."
Tuy rằng kết quả không như mong đợi, nhưng cũng có thể xem như lấy lùi làm tiến đi. Lâm Mặc có chút ỉu xìu, bất quá nghĩ tới cũng chỉ phải chịu đựng có một ngày, đối với cậu không quá khó chịu... Cái rắm! Đối với một trạch nam chân chính, một ngày không lên mạng không đọc truyện không gào to đại đại ở dưới phần bình luận chính là sỉ nhục giới trạch tiểu thuyết!
Sau khi Tịch Viêm tắt đèn đi ngủ, Lâm Mặc nhàm chán không có việc gì đành phải nhắm mắt lại. Dẫu biết chính mình ngủ không được, ngoại trừ việc này ra cậu chẳng biết làm gì hơn. Tịch Viêm là đồ tư bản chết tiệt! Lẽ ra cậu không nên cứu hắn!
Nhưng nghĩ kỹ lại lấy cái tính tình bá đạo ngang ngược đó của Tịch Viêm, nếu hắn khi ấy thực sự chết đi tại tầng hầm, e rằng dù thành ma rồi vẫn là một con ma bá đạo, có khi đuổi đánh cậu chạy tóe khói giành lấy cái tầng hầm cùng đám chuột múp míp đó cho riêng mình.
Cậu mơ màng nhắm mắt hồi lâu, đột nhiên mí mắt thật sự trĩu nặng, loại cảm giác này đã lâu không cảm nhận được. Thế nhưng ngoại trừ một tiếng "bịch" như có vật nặng rơi xuống ra, còn chưa kịp mở mắt ra kiểm tra, cậu đã lâm sâu vào bóng tối.
*****
Tịch Viêm là loại người điển hình của kỷ luật, cho dù không cài chuông báo thức hắn vẫn có thể thức dậy đúng giờ, hơn nữa đã dậy liền lập tức tỉnh táo đi thay đồ, hoàn toàn không thuộc đảng phái "năm phút" của đại đa số công dân toàn cầu.
Chẳng hiểu sao hôm nay bên cạnh giường hắn có chút lún xuống, Tịch Viêm mở mắt xoay đầu sang, đập vào mắt chính là gương mặt thanh tú trắng nõn của một thiếu niên, hô hấp nhất thời ngừng lại.
Thiếu niên dung nhan đáng yêu mềm mại, hai hàng lông mi thật dày đang nhắm chặt, thật như lông vũ cọ vào lòng người ngứa ngáy. Mái tóc đen của cậu rũ xuống trước trán, lại rơi ngay vị trí mũi, sợi tóc cứ theo nhịp hít thở đều đặn mà đong đưa. Mặc dù thiếu niên chưa mở mắt, Tịch Viêm vẫn cảm thấy rằng đôi mắt kia nhất định xinh đẹp vô cùng.
Hắn cũng không sững người quá lâu, cũng không ngạc nhiên đến mức lao đến chế trụ đối phương. Bởi vì hắn nhận ra, gương mặt này chính là của Lâm Mặc.
Dung nhan Lâm Mặc, Tịch Viêm đã sớm nhìn nhiều đến thuộc lòng. Bất quá khi đó cậu là ma, cơ thể có chút bán trong suốt, sắc mặt lại luôn tái nhợt hoặc trắng bệch, vì vậy hắn không nhận ra đối phương lại dễ nhìn đến như thế.
Nhưng tại sao Lâm Mặc lại đột ngột nằm trên giường hắn? Hơn nữa... Ánh mắt Tịch Viêm dời xuống dưới, toàn thân thiếu niên trắng nõn nà lại không hè có một mảnh vải che đậy. Cậu nằm tư thế úp sấp, hai mông trắng tròn phơi bày giữa không khí, chẳng khác gì một bức tranh đầy tính dụ hoặc. Cho dù là Tịch · trai thẳng · Viêm cũng cảm thấy hô hấp không thông.
Bao nhiêu loại suy nghĩ chen lấn đua nhau trong đầu, Tịch Viêm hơi ngần ngừ, rốt cuộc vẫn đưa tay ra lay dậy cậu: "Lâm Mặc, mau tỉnh lại."
Chân mày đối phương hơi nhíu lại, miệng hơi chu ra, tựa hồ rất bất mãn. Tịch Viêm lay càng mạnh, cậu càng quay đi chôn sâu đầu vào gối, lầm bà lầm bầm: "Năm phút, chỉ năm phút nữa thôi..."
Tịch Viêm không phải người kiên nhẫn, nếu biện pháp mềm dùng không được, hắn liền dùng cứng đối cứng. Thấy Lâm Mặc như đà điểu mà trốn tránh, hắn hơi nheo mắt, cúi đầu xuống sát bên tai cậu nói khẽ: "<Đệ Nhất Chân Kinh> ra chương cuối rồi..."
"Cái gì?!" Lâm Mặc mở choàng hai mắt, lập tức xoay người bật dậy ngay lập tức, "Kết cục thế nào?! Kết cục thế nào!!!"
Trước kia cậu làm ma, cho dù có lăn lộn đến đâu cùng lắm chỉ là xuyên cái tay xuyên cái chân qua người người khác. Nhưng hiện tại, Lâm Mặc vừa đột ngột quơ tay, Tịch Viêm theo thói quen không kịp phòng bị liền ăn ngay một cú đập cực mạnh vào miệng cùng mũi, cắn răng hít khí lạnh không thôi.
Lâm Mặc cảm nhận được tay mình dường như va phải vật cứng, vội vàng rụt về lại nhìn. Ửng đỏ cả rồi, từ bao giờ thể chất của cậu có thể gà giò được như vậy... Khoan đã?! Ửng đỏ?!
Cậu nhìn kỹ tay mình, màu sắc hình thể rõ ràng hệt như lúc còn sống, ngay cả vệt đỏ kia cũng cực kỳ bắt mắt, khác xa dáng vẻ bán trong suốt trước kia. Dưới mông truyền đến cảm giác êm ái, Lâm Mặc liền nhún hai cái, xác nhận chính mình thật sự đang ngồi trên giường!
Đưa tay sờ soạng xung quanh, xác định bàn tay không như cũ xuyên qua, Lâm Mặc liền cảm thấy nhân sinh chói lọi, ngửa đầu cười to: "Ha ha ha tôi có chạm vào rồi! Tịch Viêm, tôi..."
Nói đến đây, cậu quay đầu lại, lại phát hiện Tịch Viêm đang dùng tay che mũi u oán nhìn mình, khó hiểu vô cùng: "Anh làm sao vậy?"
"Nhờ cậu ban tặng." Tịch Viêm nói ra những lời này cơ hồ nghiến răng nghiến lợi. Lúc đó hắn không chú ý, Lâm Mặc cũng không khống chế lực tay, vì vậy môi bị ma sát cùng răng rách mất một chỗ, trong miệng toàn mùi tanh mặn không thôi.
"A! Xin lỗi, tôi cũng không cố ý!" Lâm Mặc nhớ tới hành động khi nãy của mình, rối rít nhận lỗi. Thấy Tịch Viêm vẫn nhìn chằm chằm mình, cậu có chút ỉu xìu, "Nè, anh sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ, tôi đã xin lỗi rồi..."
Tịch Viêm không nói lời nào, chỉ dùng tay chỉ xuống dưới. Lâm Mặc nhìn theo, phát hiện một sự thật kinh hoàng! Cậu-đang-lõa-thể! LÕA-THỂ!
"AAAAAAAAAA!!!!" Lâm Mặc hét to như bị người cưỡng gian, phát hiện Tịch Viêm vẫn nhìn mình, liền tức giận vớ lấy cái gối gần đấy nhất ném thẳng vào hắn, "Biến thái!!! Nhìn cái gì mà nhìn!!"
Do vừa mới trở lại làm người không bao lâu, cậu quên mất hiện tại mình không còn là một hồn mà thoát khỏi sự ràng buộc của các định vật vật lý, hơi ngã lưng ra sau, bản thân liền lung lay té lộn nhào xuống đất, phát ra tiếng rầm rầm.
Từ bên kia còn truyền lên tiếng kêu thất thanh mơ hồ không rõ ra sao: "Tại sao tôi lại trần như nhộng, còn nằm trên giường anh?!"
Tịch Viêm vốn dĩ cũng là người bị hại, nghe cậu nói như vậy đầu chỉ muốn bốc khói: "Câu này phải là tôi hỏi mới đúng!"
Đầu tiên là gặp ma, bây giờ thì ma hóa thành người, kế tiếp sẽ là gì đây? Yêu tinh hút dương khí? Cương thi sống lại biết đi?
Lâm Mặc vẫn còn trong quá trình chấp nhận sự thật, không khỏi run rẩy nói: "Tôi... Tôi thật sự trở thành người rồi."
Nói thừa, nếu Lâm Mặc hóa thành quái vật ba đầu sáu tay, hắn đã sớm đá xuống giường xử lý rồi. Tịch Viêm lạnh lùng lườm một cái, đứng dậy đi tìm khăn giấy để lau máu trong miệng.
"Khoan đã! Anh... Lấy hộ tôi bộ đồ nào đó được không?" Lâm Mặc đỏ mặt tận mang tai, lí nhí nói.
Mặc dù trở thành người là một sự kiện hết sức tốt đẹp đáng ăn mừng, bất quá cậu cũng không muốn ở trong tình trạng trần như nhộng mà đi lung tung. Kể từ khi bước vào con đường gay không lối về, cậu liền không bao giờ có thể khỏa thân đứng trước mặt cánh đàn ông nữa, cho dù Tịch Viêm là trai thẳng cậu vẫn không thoải mái được!
Tủ quần áo của Tịch Viêm nếu không phải áo vest thì đều là sơ mi quần tây công sở, hắn tùy tiện chọn lấy một cái áo sơ mi trắng ném qua cho cậu: "Mặc vào."
Lâm Mặc vội vã mặc vào ngay lập tức, do dáng người Tịch Viêm cao hơn cậu nhiều nên sơ mi dài che khuất cả mông. Dù vậy bên dưới vẫn còn đang mở ra đón gió, cậu đỏ mặt nói: "Còn quần lót..."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Tịch Viêm trừng mắt nhìn. Áo sơ mi thì không sao, cùng lắm giặt là được. Nhưng nam nhân làm sao có thể cho nhau mượn quần lót được!
"Vậy thì một cái quần đùi hay quần dài gì đó đều được a!" Nội tâm Lâm Mặc sắp phát khóc rồi, cậu làm sao có thể để cho tiểu Mặc Mặc đón gió đung đưa thế này chứ!
"Không mặc quần lót mà còn mượn quần ngoài cái gì." Tịch Viêm đóng cửa tủ đồ lại, ngón tay gõ điện thoại. Chỉ cần nghĩ tới chuyện quần của hắn tiếp xúc thân mật cùng phân thân của người đàn ông khác, hắn liền nổi lên bệnh sạch sẽ không chấp nhận được.
"Cậu mặc size bao nhiêu, tôi cho người đi mua."
Lâm Mặc ngay lập tức khai ra số size của mình, Tịch Viêm nhắn tin ra lệnh cho thủ hạ xong cất điện thoại vào, ánh mắt liếc nhìn cậu lóe chút quang mang: "Chậc, cho dù cho cậu mượn cậu cũng mặc không vừa." Nói rồi liền bước vào phòng tắm xả nước, để mặc Lâm Mặc ngoài này hỗn độn trong gió.
Không vừa?! Đây là trần trụi sỉ nhục! Lâm Mặc tức giận chạy đến bên tủ quần áo mở ra, sau khi cầm lên quần lót của Tịch Viêm trầm ngâm hai giây, nội tâm phun một búng máu lớn khóc hu hu cất đồ về chỗ cũ.
Theo lệ thường, Tịch Viêm hẳn đã sớm đi xuống nhà dưới ăn sáng sau đó đến công ty. Tuy nhiên gặp phải loại chuyện này, lịch trình vốn có của hắn đã bị phá hư hoàn toàn, sau khi tắm xong hắn đành gọi người hầu đem đồ ăn lên phòng cho mình.
Lâm Mặc nghe hắn phân phó, vội vã đưa tay ra hiệu chỉ chỉ chính mình.
Tịch Viêm nhíu mày, ý cậu là mang thêm một phần cho cậu sao? Hắn không tự giác nói vào điện thoại: "... Làm thêm một phần nữa tương tự, đều đem lên đây."
Bởi vì Tịch Viêm từ trước đến nay làm việc đúng giờ giấc, người hầu đều biết mà chuẩn bị thức ăn trước, chỉ chờ hắn xuống ăn mà thôi. Nay hắn đột nhiên bảo bọn họ mang đồ ăn lên phòng, mặc dù những người đó có chút bất ngờ không rõ vì sao, đồ ăn chỉ cần hâm nóng lại liền có thể ngay lập tức đưa lên rồi.
Tịch Viêm không muốn để người khác hiểu lầm lung tung gì đó, vì vậy toàn bộ quá trình đều yêu cầu Lâm Mặc trốn vào phòng tắm, đợi đến khi người hầu rời đi rồi mới cho ra.
Ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, cái bụng của Lâm Mặc đã sớm réo inh ỏi, nước dãi như tứa ra, hít hà không ngừng: "Bánh bao hấp, cháo thịt heo, trứng ốp la cùng bánh mì bơ..."
Cậu không nhịn được nữa, mặc kệ hình tượng mà lao đầu vào hùng hục ăn, đầu cũng không ngẩng lên được lấy một lần trong suốt quá trình.
Tịch Viêm thì hoàn toàn ngược lại, bộ dáng đầy thanh lịch, cho dù là ăn uống trên giường vẫn toát nên vẻ cao quý. So sánh với Lâm Mặc bên kia, quả thật chẳng khác gì ngài quý tộc và chú heo con.
Sau khi húp cạn bát cháo, Lâm Mặc lúc này mới vừa lòng buông đũa xuống xoa bụng, gương mặt đê mê chẳng khác gì vừa rít xong điếu thuốc lào, ánh mắt tiêu tan nhìn lên trần nhà: "Thật hoài niệm cảm giác no bụng này..."
"Cậu làm ma thì có thể đói bụng sao?" Tịch Viêm chế giễu, cầm lấy tách cà phê bên cạnh uống vào một ngụm.
"Đói chứ, rất đói luôn. Cả ngày đều có cảm giác đói bụng, nhưng lại không có cách nào ăn được." Cậu thở hắt ra một hơi, vì sự đói này mà cậu sa đọa đến mức đến chuột cũng muốn ăn, "Kể từ sau khi gặp anh thì không còn quá rõ ràng, có điều vẫn cảm nhận được."
Nghe câu trả lời như vậy, bàn tay Tịch Viêm hơi khựng lại. Khi nãy hắn hỏi câu kia, phần nhiều cũng chỉ để trêu chọc cậu, lại không ngờ Lâm Mặc phải chịu đựng lâu như vậy. Lúc trước hắn bị bắt cóc, chỉ nhịn đói có một hôm đã khó chịu vô cùng. Nhưng hắn còn có thể ăn uống no đủ lấp đầy bụng sau đó, Lâm Mặc thì không. Tưởng tượng đến cảnh mỗi ngày đều bị dày vò như vậy, lại không có cách nào giải quyết, trong mắt Tịch Viêm nhìn Lâm Mặc lại nhiều thêm chút thương cảm, ngay cả bất bình vì cách ăn thô lỗ khi nãy của cậu cũng bay biến không còn.
"Có cần tôi kêu người làm thêm một phần không?"
"Thôi, như thế này đã đủ rồi." Lâm Mặc đánh giá cái bụng tròn xoe của mình, xua tay, "Nếu còn ăn nữa sẽ nứt bụng mất. Anh không biết sao, lúc nạn đói diễn ra, rất nhiều người chết vì đói. Nhưng sau khi nạn đói kết thúc, lại có nhiều người khác chết vì no."
Tịch Viêm định mở miệng nói rằng cậu sớm chết rồi, nghĩ lại cảm thấy đấy là chỗ thương tâm của đối phương, liền ngậm miệng không lên tiếng nữa.
Hiệu suất làm việc của thủ hạ Tịch Viêm vô cùng đáng khen ngợi, mặc dù căn biệt thự của hắn nằm trên núi xa cách thành thị, thời điểm Lâm Mặc giải quyết xong bữa sáng chừng nửa canh giờ quản gia cũng đến gõ cửa nói rằng quần áo đã chuẩn bị xong.
Trước đó Tịch Viêm dặn dò mua đầy đủ cả quần lẫn áo, kể cả áo trong cùng quần lót cũng mua, cho nên dù số lượng ít cũng xếp ra được một chồng nho nhỏ. Lâm Mặc đã sớm nhớ thương quần lót, vội vã lao đến, nhất thời mặt đen xì cầm một cái trong tay đưa lên: "Đây là thứ gì?!"
Trong thế giới nam nhân, quần lót cũng chia ra làm rất nhiều loại. Quần tam giác cho lứa trẻ năng động, hoặc quần chữ nhật cho những ông chú sống đơn giản không còn muốn bon chen với đời.
Nhưng cái thứ trong tay cậu, không phải quần tam giác, cũng không phải quần chữ nhật, mà là quần lọt khe!
Ánh mắt cậu nhìn Tịch Viêm như một tên biến thái đáng khinh, khiến hắn không hiểu sao chột dạ không thôi, oan uổng giải thích: "Hẳn là bọn họ hiểu nhầm gì đó..."
Kỳ thực hắn đoán không sai, đám thuộc hạ vào lúc sáng sớm đột nhiên nhận được yêu cầu mua quần áo, mà đối tượng lại còn là một cậu trai trẻ, đầu óc nhất thời bay cao bay xa và bay luôn ra dải ngân hà, hiểu nhầm cho rằng boss đây là đang mua đồ cho tình nhân, liền tự cho chính mình thông minh mà mua loại quần lót tình thú này.
Lâm Mặc mặc dù không muốn, bất quá so với mặc quần lọt khe cùng thả rông thì cậu thà chọn vế trước hơn, đành cắn răng mặc quần vào. Tịch Viêm vốn dĩ định quay mặt đi không nhìn vì phép lịch sự, lại chẳng hiểu sao không chủ động được mà nhìn cái mông thấp thoáng sau tà áo sơ mi, yết hầu cử động lên xuống.
Đều là đàn ông với nhau, nhìn đối phương mặc quần áo không phải chuyện to tát gì. Tịch Viêm tự tìm lý do cho chính bản thân mình, lúng túng dời tầm mắt đi sau khi Lâm Mặc quay lại.
Thay vào một bộ sơ mi trắng vừa người cùng quần jean xanh, Lâm Mặc vốn đã trẻ tuổi nay lại càng như trẻ thêm mấy lần, gương mặt búng ra sữa, bảo cậu còn là học sinh cấp ba e rằng không ai nghi ngờ. Chính cậu cũng không rõ vì sao mặt mình lại thay đổi nhiều như vậy, tuy rằng ngũ quan giữ nguyên, nhưng trước đây do bệnh tim cộng thêm quanh năm suốt tháng trạch ở trong phòng nên gương mặt có chút tàn tạ, hai mắt thâm quầng, vóc người thì chẳng khác gì một khúc củi mục, tóc tai lại rũ rượi không biết bao lâu mới cắt một lần, tóm lại cùng thiếu niên thanh tú này đây hoàn toàn khác một trời một vực.
"Thôi chết, quên dặn anh mua vớ với giày rồi." Lâm Mặc nhìn xuống chân mình, lúc này mới sực nhớ ra khổ não không thôi. Cậu nhíu mày, "Cũng không biết hiện tại cái quy tắc phải ở trong phạm vi nhất định kia còn tồn tại hay không."
Nếu vẫn còn, vậy liền rất phiền phức. Tuy rằng trước kia cậu cả ngày bám theo Tịch Viêm, nhưng đó là dưới dạng linh hồn, không ai thấy không ai biết. Còn hiện tại cậu đã là một thực thể người, lại suốt ngày lẽo đẽo theo phía sau người khác, đương nhiên rắc rối hơn nhiều.
"Thử liền biết." Tịch Viêm vẫn bình tĩnh đáp.
Lâm Mặc cảm thấy hắn có lý, liền mở cửa đi ra ngoài thử nghiệm. Cậu chậm rãi bước từng bước, nơm nớp lo sợ không biết có đột nhiên bị bắn về hay không. Lúc trước làm ma, cùng lắm thì chơi trò xuyên người, nhưng hiện tại mà bị bắn trở lại chính là đầu u mình đau đó nha!
Bước chân đặt tới phân nửa hành lang, tấm màn kỳ quái kia vẫn không thấy đâu, Lâm Mặc liền an tâm thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ cậu chưa thở hết hơi, một lực đạo quen thuộc liền túm lấy cổ cậu lôi ngược trở về!
May mà cậu có đề phòng để cửa mở, không sợ bị đập đầu vào cửa đến choáng váng. Thế nhưng toàn bộ cái thân hình người trưởng thành của cậu bị ném lên giường ngay về phía Tịch Viêm, lần này không đơn giản xuyên qua như trước kia, Tịch Viêm muốn né cũng không kịp, cả hai đập vào nhau ngã nhào xuống đất.
"Ui da..." Lâm Mặc rên rỉ, cảm thấy trước mắt như có ngàn vạn vì sao bay bay.
Tình trạng của Tịch Viêm cũng không khá hơn bao nhiêu, trước khi té khỏi giường đầu hắn còn đập vào thành giường, lúc này đã nổi lên một mảng đỏ sưng tấy, dựa theo kinh nghiệm của hắn thì không lâu sau sẽ nhanh chóng biến thành vết bầm tím.
Trước kia nhờ vào thân thể của ma, cả hai người họ đều không cảm nhận được tầm nguy hiểm của cái quy tắc này. Nhưng giờ đây Lâm Mặc lẫn Tịch Viêm đều sâu sắc ngộ ra một điều, nếu không muốn bị đập đầu mà chết, nhất định phải giữ đối phương trong tầm mắt của mình!
Tiểu kịch trường:
Tịch Viêm: "Tôi là trai thẳng."
Lâm Mặc: "Ừ, thấy trai là thẳng."
Tịch Viêm: "..."
#Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục#
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.