Hà Nhậm Nghê ngồi trên gò đất, bên cạnh là một vò rượu, gương mặt già hốc hác mất đi sinh khí, ánh mắt hướng về nơi xa xăm. Bên cạnh y là một ngôi mộ vừa đắp không lâu, ngay cả cỏ dại cũng chưa kịp mọc, phía trên một tấm bia gỗ cũng không có.
Rượu đã uống hết vò, người lại vẫn chưa say. Hà Nhậm Nghê buồn bã thở ra một hơi, thấp giọng ho khan.
Y nhớ tới người thiếu niên ấy, lần đầu tiên gặp mặt không những không hành động kín đáo như việc một ám vệ nên lại, trái lại hớn hở cười toe toét chạy tới trước mặt y: "Chủ tử, chủ tử! Ta tên Phục Thập Ngũ!"
Chớp mắt một cái, đã qua hai mươi bảy năm. Người không còn, y... cái gì cũng không còn.
Hà Nhậm nghê cười khổ, có thể trách ai đây? Nếu y không tham lam cuồng vọng, kết cục có lẽ đã không thành ra thế này. Hoặc giả như y tỉnh táo nhìn nhận lại tình cảm của bản thân, Phục Thập Ngũ chí ít cũng sẽ không chết thê thảm như thế.
Hai mươi bảy năm trước, Phục Thập Ngũ to gan lớn mật leo lên giường cường bạo y. Hành vi này khiến y vừa thẹn lại giận, trừng phạt hắn chịu thương vô số. Nhưng cho dù y có đuổi hắn đi bao nhiêu lần, hắn đều sẽ như con chó lớn chạy lại ngoe nguẩy đuôi. Lâu dài mối quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên vi diệu, chủ tớ không phải, bạn tình cũng không.
Bước rẽ ngoặt trong tình cảm giữa bọn họ, có lẽ là khi Hà Nhậm Nghê tuân mệnh hoàng thượng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-theo-yeu-cau/762665/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.