Dù đã lòi đuôi từ lâu, vị vương gia nào đó vì quyết tâm bảo vệ chút tôn nghiêm còn lại của mình bắt đầu giả câm giả điếc, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cậu.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi, đầu cũng không buồn ngoái lại. Lâm Mặc nhìn cảnh này có chút ngây ngốc, chẳng lẽ giận thật rồi?
Tự kiểm kê lại bản thân, dường như khi nãy cậu cũng không nói gì quá đáng. Chẳng qua nói ra cho hắn biết cậu từ lâu đã biết hắn đọc cái cuốn thoại bản não tàn <Vương gia bá đạo cùng tiểu ám vệ> kia thôi.
Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng đối phương thẹn quá sinh giận. Mà nếu thật là thế, có lẽ cậu nên hảo hảo an ủi hắn một chút chăng?
Bất quá Lâm Mặc còn chưa nghĩ ra biện pháp phù hợp vuốt lông, Diệu vương đứng phía trước đã xoay người lại từ lúc nào, cau mày gắt nhẹ một tiếng: "Còn đứng ở đó làm gì?"
Hắn bước đi ba bước, vụng trộm nhìn lại, liền thấy ám vệ của mình đứng ngây ra như phỗng ở đó, hoàn toàn chẳng hề có ý định đuổi theo. Cảnh tượng này vừa khiến trong lòng hắn kéo lên một ngọn lửa giận vô danh kèm theo vài phần ủy khuất, bất giác không nhịn tiếp tục cao lãnh được, chưa đi được bao xa đã gọi người tới.
Lâm Mặc hơi giật mình, không dám chậm trễ chạy tới. Cậu vừa tới gần, bàn tay của Diệu vương đã nắm chặt lấy tay cậu, mười ngón tay đan xen sít sao không chừa chút khe hở nào. Sau đó hắn lại thản nhiên như chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-theo-yeu-cau/762658/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.