Những chuyện ồn ào bên phía Tinh Linh tộc hoàn toàn không hề đến tai Lâm Mặc cùng thần Hắc Ám. Hai người họ chỉ ôm cây đợi thỏ, chờ tới thời điểm thích hợp thì cướp lấy quả sinh mệnh từ gã ma pháp sư vong linh kia.
Nói theo cách giải thích của Lâm Mặc, tùy tiện xông vào Tinh Linh tộc vừa phiền toái, lại tự dưng kết thù với cả tộc. Còn không bằng để tên Mashuu cùng gã ma pháp sư kia gánh chịu tất cả, bọn họ ung dung ở phía sau hưởng lợi.
Thần Hắc Ám thật không hổ là kẻ khiến cho Long tộc bước đến bờ vực diệt tộc, đối với loại chuyện trộm cắp này vừa nghe đã hiểu, thái độ chuyên nghiệp mười phần.
Bởi vì không dám lơ là, cả hai chỉ có thể trú tạm tại một hang động gần đó theo dõi sát sao hành tung của tên ma pháp sư vong linh. Lâm Mặc đã quen cảnh ăn bờ ngủ bụi, chỉ cần không phải hứng mưa chịu gió đã đủ tốt lắm rồi. Nhưng thần Hắc Ám đối với điều kiện sống hiện tại bất mãn hết sức, càng thêm ủy khuất cho tiểu nô lệ nhà hắn.
"Cực khổ ngươi rồi. Đợi đến khi ta lấy về được thân thể, nhất định sẽ bù đắp lại." Thần Hắc Ám nghiêm túc nói, "Quyền lực, tài phú, trường sinh bất lão,... vô luận là thứ gì ta cũng sẽ cho ngươi cả."
Lâm Mặc ném một khúc củi vào đống lửa, đối với những đề nghị mê người đó lại hoàn toàn không chút động tâm: "Không cần."
Thần Hắc Ám thấy đối phương chẳng kích động gì cả, trong lòng có hơi hụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-theo-yeu-cau/762647/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.